Chương 306: Mục đích của Tiết Thiết Y
Đêm khuya trong Tiếu Ý lâu, vẫn náo nhiệt như thường. Thậm chí là so với bình thường càng náo nhiệt hơn nữa. Nơi này tuy rằng cũng không phải hoa phố trong kinh thành, thế nhưng bên cạnh sòng bạc chính là một toà thanh lâu, những thứ này đều là sản nghiệp của Tiếu Ý lâu. So với những địa phương bên ngoài kia, chỗ ngồi tại thành Tây cùng với xóm nghèo Tiếu Ý lâu mới thật sự là cái kho tiêu bạc. Pháp luật Đông Lăng cấm quan chức đánh cược cấm chơi gái, thế nhưng ở đây thì lại vĩnh viễn không cần lo lắng mình bị người ta kết tội. Mà những hào thương không bị pháp luật hạn chế cũng đồng dạng có thể tìm tới lạc thú của chính mình, ở nơi này bất luận là ngươi muốn đánh cược bao lớn, đều có người đánh cược với ngươi. Bất luận ngươi muốn ăn cái gì, cũng có thể chuẩn bị ra cho ngươi, bất luận ngươi muốn mỹ nhân tươi đẹp lòe loẹt cỡ nào, cũng sẽ không có khả năng không tìm được. Vì lẽ đó, nơi này đúng là một cái ổ tiêu tiền danh xứng với thực.
Chỉ là, so với huyên náo ở dưới lầu, trên tầng cao nhất lại có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Dưới lầu mơ hồ có tiếng huyên náo truyền đến, chỉ làm nổi bật lên lầu trên rộng rãi trống rỗng cũng càng thêm tịch liêu.
Tiết Thiết Y ngồi ở trong sảnh nhìn người trẻ tuổi ngồi ở đối diện, lại cười nói:
– Đã trễ thế này, Lục đại nhân đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?
Vẻ mặt Lục Ly bình tĩnh mà nhìn hắn, phía sau y là Diệp Thịnh Dương lẳng lặng mà đứng như một cây cột bằng sắt. Thực lực của Diệp Thịnh Dương đủ để khiến bất luận người nào cũng phải nhìn thẳng vào, vì lẽ đó từ sau khi bọn họ vào cửa, ánh mắt của Mạc Thất ngồi ở trong góc cũng không nhìn vào Lục Ly, mà là vẫn luôn đặt ở trên người Diệp Thịnh Dương chưa từng dịch chuyển chút nào.
Một lát sau, Lục Ly mới hỏi:
– Tiết lâu chủ là ai?
Tiết Thiết Y nhíu mày nói:
– Lục đại nhân dự định tiêu bao nhiêu tiền để mua đáp án của vấn đề này?
Lục Ly lạnh nhạt nói:
– Ta không cần dùng tiền.
– Ồ? Lục đại nhân cảm thấy, ta sẽ chủ động nói cho ngài đáp án này?
Tiết Thiết Y tựa hồ có hơi buồn cười mà hỏi.
Lục Ly lắc đầu
– Không, ta có thể đoán được thân phận của ngươi.
Tiết Thiết Y tựa hồ cũng không tin tưởng, dựa vào lưng ghế, nói:
– Vậy Lục đại nhân không ngại đoán thử xem.
Ánh mắt Lục Ly chuyển về hướng Mạc Thất ngồi ở trong góc, một hồi lâu mới nói:
– Có người nói cho ta biết, vị Mạc Thất tiên sinh này hẳn là trải qua chiến trường, hoặc là nói. . . Hiện tại vẫn còn ra chiến trường bất cứ lúc nào cần tới. Nhân vật như Mạc tiên sinh lại không có tiếng tăm gì, có thể làm cho Mạc Thất tiên sinh ra lực đương nhiên sẽ không phải hạng người bình thường. Mà nhân vật như vậy, sao có thể đơn thuần giao du với một người trong giang hồ? Tiếu Ý lâu một ngày thu đấu vàng, sinh hoạt của Tiết lâu chủ nhìn vào cũng trải qua gần như vô cùng mộc mạc, số tiền này đều đi nơi nào?
Tiết Thiết Y trầm mặc không nói.
Lục Ly nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay, trầm giọng nói:
– Mạc Thất tiên sinh hẳn là người của Duệ vương điện hạ, mà Tiết lâu chủ, chỉ sợ cũng cùng Duệ vương không thoát khỏi quan hệ đúng chứ? Nghe phu nhân nói, tiên sinh đã từng bình luận qua thiếu niên anh tài tại kinh thành, tựa hồ có chút không tán đồng, tâm ý lại có chút tiếc nuối. Thế nhưng, mặc dù là ngược về ba mươi mấy năm trước, kinh thành cũng chưa xuất hiện nhân vật có tiếng tăm như Tiết tiên sinh đây. Như vậy, ta nghĩ Tiết tiên sinh hẳn là vị thuộc hạ nào của Duệ Vương điện hạ đúng chứ?
Trên lầu trống trải hoàn toàn yên tĩnh trầm mặc, Tiết lâu chủ nhìn chằm chằm Lục Ly một lát, mới chậm rãi nói:
– Kim khoa Thám hoa, quả nhiên là danh bất hư truyền. Chỉ là. . . Đã trễ thế này Lục đại nhân chung quy sẽ không đến mức là chỉ để vạch trần thân phận trước kia của tại hạ đó chứ?
Lục Ly nói:
– Tất nhiên không phải, ta chỉ muốn biết, chuyện hôm nay ở Tĩnh Thủy Cư, quả thật là trùng hợp hay là hai vị cố ý hành động?
Tiết Thiết Y buông tay cười một tiếng, nói:
– Có chỗ nào khác nhau sao? Chúng ta hình như là giúp đỡ Lục phu nhân đúng chứ? Lục đại nhân lúc này tới cửa chất vấn, có phải là có chút vong ân phụ nghĩa hay không?
Lục Ly lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói:
– Được, như vậy tại hạ lại đổi một vấn đề. Hai vị hôm nay đi riêng một chuyến đến Tĩnh Thủy Cư, là muốn tìm phu nhân làm cái gì?
Tiết Thiết Y trầm mặc không nói, ánh mắt Lục Ly nhìn chằm chằm vào cũng không có chớp một cái.
Ánh mắt Mạc Thất cùng Diệp Thịnh Dương đều đặt vào thân phận của đối phương, bầu không khí trên lầu đột nhiên trở nên hơi căng thẳng.
Sau một hồi lâu, chỉ nghe Tiết Thiết Y cười ra tiếng. Ánh mắt nhìn về phía Lục Ly tựa hồ nhiều thêm mấy phần nhẹ nhõm, cười vang nói:
– Đã sớm nghe nói Lục đại nhân cùng phu nhân là phu thê tình thâm, tại hạ hôm nay đúng là kiến thức. Được rồi, tại hạ đúng là có chuyện muốn mời Lục phu nhân giúp đỡ, thế nhưng chúng ta đối với Lục phu nhân tuyệt đối không có ác ý. Chỉ là không nghĩ tới. . . Để một tiểu nha đầu làm rối loạn kế hoạch, chính sự nên nói ngược lại là không có nói ra được.
Lục Ly nói:
– Nếu chưa nói, vậy chứng minh lúc này là không đúng lúc. Mong Tiết lâu chủ sau này cũng không cần nhắc lại nữa.
Tiết Thiết Y nói:
– Lục đại nhân biết ta mời là vì chuyện gì?
Lục Ly lắc đầu, gọn gàng dứt khoát mà đáp
– Không biết.
Tiết Thiết Y ngồi thẳng người dậy, tựa hồ đang hết sức chăm chú nhìn vào Lục Ly,
– Nếu không biết, Lục đại nhân lại vì sao phản đối?
Lục Ly hừ nhẹ một tiếng
– Nếu như là chuyện dễ dàng làm được, Tiết lâu chủ cần gì nhờ đến phu nhân? Lục mỗ cũng không cho rằng có chuyện gì nhất định không có phu nhân thì không thể được, vì lẽ đó. . . Mời Tiết lâu chủ vẫn là tìm ứng cử viên khác đi.
Tiết Thiết Y tựa hồ có hơi bất đắc dĩ, khẽ thở dài nói:
– Lục đại nhân, lúc này không có thông qua ngài mà trực tiếp đi tìm Lục phu nhân đúng là chúng ta thất lễ, thế nhưng. . . Ăn ngay nói thật, việc này ngoại trừ Lục phu nhân tại hạ đúng là không nghĩ tới còn có những ứng cử viên phù hợp nào khác. Lục đại nhân có điều kiện gì, chỉ cần chúng ta có thể làm được, tuyệt không chối từ.
Nói ra như vậy, Tiết Thiết Y đã hạ tư thái xuống rất thấp rồi. Đặc biệt là sau khi đã xác định đứng phía sau hắn chính là Duệ vương Đông Phương Minh Liệt.
Thế nhưng, Lục Ly cũng không có bị thái độ khiêm nhường của hắn đả động.
– Không có điều kiện, Tiết lâu chủ, nếu ngươi kiên trì kéo thê tử của Lục mỗ vào bên trong vũng bùn, vậy chớ trách đến lúc đó Lục mỗ hủy đi đài của ngươi.
Trên mặt Tiết Thiết Y nhiều hơn mấy phần bất đắc dĩ, đối phương đều nói như vậy rồi hắn còn có thể làm sao chứ? Chẳng lẽ thật sự chờ đến lúc bị Lục Ly phá đám? Hoặc là trực tiếp giết Lục Ly? Trước không nói bọn họ có thể giết được Lục Ly hay không, cứ nói nếu bọn họ thật sự giết Lục Ly, chẳng lẽ còn có thể hy vọng Tạ An Lan làm việc cho kẻ thù giết chồng? Đến lúc đó không bị đâm sau lưng đã coi như là không tệ rồi.
Bất đắc dĩ thở dài, Tiết Thiết Y nói:
– Được rồi, việc này tạm thời coi như thôi vậy.
Lục Ly lạnh lùng liếc Tiết Thiết Y một chút, cho rằng không co nghe được hai chữ “Tạm thời” này, chỉ nói:
– Chuyện đã nói xong, tại hạ cáo từ.
Tiết Thiết Y nói:
– Sắc trời đã muộn, Lục đại nhân cần gì vội vã trở về? Không ngại ở lại Tiếu Ý lâu đến hừng đông rồi hãy trở về. Từ nơi này hồi phủ cũng tốn không ít thời gian đấy, nếu đụng phải quan binh tuần tra ban đêm, vậy thì không tốt lắm đâu.
Lục Ly nói:
– Đa tạ, không cần. Ta sợ ở nơi này chậm thêm chút nữa càng không an toàn.
Tiết Thiết Y tựa hồ cũng không có để ý, cười nói:
– Chính là bởi vì chỗ này loạn, hai vị hiện tại đi ra ngoài chỉ sợ mới càng không an toàn.
Mạc Thất đi tới trước cửa sổ, xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, quay đầu nói với Tiết Thiết Y:
– Bọn họ muốn chuẩn bị hành động.
Tiết Thiết Y mỉm cười buông tay với hai người Lục Ly:
– Ngài xem, ta nói rất đúng có phải hay không?
Lục Ly cũng không sốt ruột, càng không hoảng loạn, lại lần nữa ngồi xuống. Nghiêng đầu ra dấu với Diệp Thịnh Dương bên cạnh, Diệp Thịnh Dương gật gật đầu cũng bước nhanh đi tới trước cửa sổ đứng sóng vai với Mạc Thất, cúi đầu nhìn về xuống đường phố dưới lầu ở bên ngoài cửa sổ.
Thường ngày vào lúc này, trên đường phố ở nơi này vẫn luôn có không có ít người đi lại. Bất kể là đánh nhau cướp bóc hay là ân oán cá nhân, lại hoặc là chỉ đơn thuần say rượu gây sự, xưa nay đều là cũng không thiếu tiếng người. Thế nhưng đêm nay, đường phố dưới lầu lại có vẻ đặc biệt yên tĩnh, an tĩnh đến mức tựa như không có một chút hơi thở.
Tiết Thiết Y tựa vào trong xe lăn mỉm cười nhìn Lục Ly hỏi:
– Lục đại nhân có biết, năm đó vì sao ta lại lựa chọn xây dựng Tiếu Ý lâu ở nơi này sao?
Lục Ly nói:
– Không bị ràng buộc.
Tiết Thiết Y khen ngợi cười nói:
– Không sai, ở chỗ khác đều sẽ tránh không được mà bị ràng buộc, thế nhưng ở đây, bất luận ngươi làm cái gì cũng không có người quản. Ở chỗ khác, sau khi cấm đi lại ban đêm thì không thể cất bước ở bên ngoài, thế nhưng ở đây, bất luận lúc nào cũng có người đang đi lại bên ngoài. Bất luận ngươi muốn làm gì, chỉ cần ngươi có năng lực này là được. Nói thí dụ như, giết người.
Trên đường cái dưới lầu, còn có trên nóc nhà đối diện không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở một đám người ăn mặc khác nhau. Bọn họ cũng không có che giấu tướng mạo cùng thân phận của chính mình, bởi vì tuyệt đại đa số người trong bọn họ đều là khuôn mặt bình thường mặc dù là bỏ vào trong đám người cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy gây chú ý. Mà bọn họ càng không có thân phận gì đặc thù cần phải che giấu, duy nhất không bình thường, cũng là vô luận như thế nào cũng giấu không được có lẽ chính là. . . Tuyệt đại đa số bọn họ nhìn qua đều cũng không phải người Đông Lăng chính gốc.
Tiết Thiết Y chuyển động ghế xe lăn đến phía trước cửa sổ, cửa sổ trên tầng năm không cao, Tiết Thiết Y ngồi ở phía trước cửa sổ thì có hơn một nửa thân thể rơi vào bên ngoài. Hắn từ trên cao mà nhìn xuống dưới, trên nóc nhà đối diện có đứng một nam tử, y phục trên người trong đêm tối nhìn qua tựa như màu đen, tại bên người hắn, một nữ tử hồng y đứng đó, chỉ là so với ban đầu là môi hồng răng trắng, da thịt có thể so với tuyết, hiện giờ nhìn lại thì đúng là trở nên có hơi không bắt mắt nữa rồi.
Tiết Thiết Y quay đầu cười nói với Lục Ly:
– Lục đại nhân, lại đây mà nhìn một cái kiệt tác của Lục phu nhân nào.
Lục Ly đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, nhưng không có mở miệng nói cái gì.
Tiết Thiết Y thở dài nói:
– Nói thật, nếu không phải tướng mạo Lục phu nhân xinh đẹp tuyệt luân, ta cũng muốn hoài nghi nàng có phải là đố kị cô nương người ta lớn lên đẹp mắt hay không.
Đối với một mỹ nữ mà nói, đây tuyệt đối là thâm cừu đại hận không đội trời chung.
– Vũ Văn Sách muốn làm gì?
Lục Ly hỏi.
Tiết Thiết Y không chút nào để ý mà nói:
– Thăm dò thử thôi, thừa dịp mấy người trên triều đình kia còn chưa có biết hắn đã đến rồi, nên huyên náo thì huyên náo, nên đánh thì đánh, coi như có xảy ra chuyện gì, lại quay đầu ở trước mặt Hoàng đế nói lời xin lỗi cũng qua cả thôi. Nếu là chờ đến khi hắn gặp mặt Hoàng đế, sau khi làm sáng tỏ thân phận, những chuyện này lại khó mà thực hiện được rồi.
Lục Ly hỏi:
– Người của ngươi, đánh thắng được Thương Long doanh?
Tiết Thiết Y nói:
– Thử xem một chút chẳng phải sẽ biết, ta không tin Vũ Văn Sách có thể mang hết Thương Long doanh tới Đông Lăng.
Thương Long doanh có bao nhiêu người cũng không ai biết, thế nhưng tinh binh hiếm thấy, tựa như Duệ Vương Phủ chỉ có bảy ám vệ mà dưới trướng Vũ Văn sách cũng chỉ có sáu tâm phúc, người của Thương Long doanh cũng tuyệt đối không nhiều. Những tên này đều là thuộc hạ tâm phúc mà Vũ Văn Sách nể trọng nhất, phần lớn tất nhiên là ở lại hoàng thành Dận An. Dù sao, thân là một Dận An đế đã qua tuổi độc lập lại còn bị bức phải thừa nhận một Nhiếp Chính vương cũng không phải là không có biện pháp.
Mạc Thất trầm giọng nói:
– Ta đi.
– Không cần.
Tiết Thiết Y lạnh nhạt nói
– Cứ xem là được.
Một lát sau, không chờ những người kia hành động, chỗ góc đường cùng bốn phía lặng yên không một tiếng động xuất hiện rất nhiều người. Những người này đều mặc cùng một màu xám, binh khí trong tay mỗi người cũng đều không giống, thế nhưng trong mắt thì lại phát ra từng trận sát khí, trên người mỗi người đều mang theo một mùi máu tanh nồng nặc.
Những người Dận An kia hiển nhiên cũng phát hiện được những người mặc áo xám này. Nam tử đứng trên nóc nhà hướng về phía dưới vung tay lên, một đám người lập tức vọt tới chỗ những người kia. Trên đường phố trong nháy mắt hỗn loạn tưng bừng.
Tiết Thiết Y khẽ thở dài nói:
– Cũng không nên quấy nhiễu đến khách của Tiếu Ý lâu mới tốt.
Mạc Thất nói:
– Nếu ngươi không muốn quấy nhiễu đến khách nhân, vậy không nên để cho bọn họ đi vào.
Tiết Thiết Y lắc lắc đầu nói:
– Toàn bộ kinh thành, còn có địa phương nào so với nơi này thuận tiện giết người hơn sao?
Tựa hồ là hoàn toàn không cảm thấy được, ở trước mặt quan chức triều đình như Lục Ly mà thảo luận chuyện giết người thì có cái gì mà không đúng.
Lục Ly tựa hồ cũng không có để ý đến Tiết Thiết Y, ngay cả trên đường phố hỗn loạn bên dưới cũng không có hoàn toàn đặt vào trong mắt. Mà là cúi đầu suy tư điều gì, một hồi lâu mới hỏi:
– Tiết lâu chủ ung dung như vậy, là chắc chắc Vũ Văn Sách sẽ không tự mình đến đây sao?
Tiết Thiết Y cười nói:
– Vũ Văn Sách tất nhiên có thể tự mình đến, có điều. . . Ta thua được, hắn thua được sao?
Lục Ly sáng tỏ, Tiết Thiết Y là Tiếu Ý lâu chủ không sai, thế nhưng hắn cũng chỉ là thủ lĩnh của một tổ chức giang hồ mà thôi. Coi như lôi kéo đến xa một chút, hắn cũng chỉ là thuộc hạ của Duệ vương. Thế nhưng Vũ Văn Sách thì lại là người nắm quyền ở Dận An, Nhiếp Chính vương của một quốc gia. Mà bây giờ, bọn họ dù sao cũng đang ở trên địa bàn Đông Lăng, mặc dù Vũ Văn Sách là Nhiếp Chính vương thì khi đối mặt với Tiết Thiết Y cũng chưa chắc có thể chiếm được bao nhiêu ưu thế. Tiết Thiết Y có thể liều lĩnh cùng Vũ Văn Sách sứt đầu mẻ trán, dù cho có thua, chết rồi, chịu ảnh hưởng cũng chỉ là Tiếu Ý lâu mà thôi. Thậm chí có khả năng, ngay cả Tiếu Ý lâu cũng không chịu bao nhiêu ảnh hưởng, bởi vì rất nhanh lại sẽ có Tiếu Ý lâu chủ mới. Mà Vũ Văn Sách một khi bị thương mà chết rồi, lại ảnh hưởng đến toàn bộ Dận An.
Vũ Văn Sách sẽ liều chết với Chiêu Bình đế, cũng sẽ không tiếc hết thảy mà đối chọi gay gắt với Duệ vương, thế nhưng lại sẽ không đồng dạng mà đối xử với Tiết Thiết Y. Bởi vì thân phận của Tiết Thiết Y vẫn chưa tới mức độ kia, vì lẽ đó đêm nay thật sự chỉ là một cuộc thăm dò mà thôi. Thăm dò cũng không phải Tiết Thiết Y, mà có khả năng là người đứng phía sau Tiết Thiết Y —— Duệ vương Đông Phương Minh Liệt.
Trên đường phố dưới lầu chém giết càng ngày càng kịch liệt, trận này cùng tranh đấu phổ biến giữa người trong giang hồ hoặc là ẩu đả giữa các du côn lưu manh là hoàn toàn khác nhau. Những người này không có chiêu thức xinh đẹp, không có khinh công bay tới bay lui, chỉ có dứt khoát, là cách đấu giết địch hẳn phải chết.
– Những người này. . . Đều là trải qua chiến trường.
Không chỉ có người của Tiếu Ý lâu, người của đối phương cũng giống như vậy.
Tiết Thiết Y cười nói:
– Vũ Văn Sách không phải là muốn biết quan hệ giữa Tiếu Ý lâu cùng Duệ vương sao? Hắn trực tiếp hỏi, ta cũng sẽ nói cho hắn biết nha.
Khi hai người đang nói chuyện, hai người trên nóc nhà đối diện đã nhảy lên một cái đánh về phía cửa sổ bên này. Đồng thời, Tiết Thiết Y cũng nghe được trên đỉnh lầu có tiếng động rất nhỏ. Cười khẽ một tiếng, nói:
– Lục đại nhân, thật xin lỗi, hình như đã liên lụy đến ngài.
Lục Ly lạnh nhạt nói:
– Là chính ta tìm đến lâu chủ, nói xin lỗi gì chứ.
Tiết Thiết Y gật gật đầu cười nói:
– Tốt lắm, hai vị tự mình cẩn thận.
Khi đang nói chuyện, Mạc Thất đã từ trước cửa sổ nhảy ra ngoài ngăn cản Lan Dương quận chúa cùng nam tử thanh niên kia. Đồng thời trên nóc nhà truyền đến một tiếng vang lớn, một người áo đen xuyên qua lỗ thủng trên nóc nhà bị phá nhảy xuống, tiếp theo là người thứ hai, thứ ba. Ghế xe lăn của Tiết Thiết Y thật nhanh lui về phía sau đi, đồng thời kéo cơ quan trên xe lăn, một chiếc ám khí mang theo tiếng gió bắn vèo vèo về phía người áo đen vừa rơi xuống đất. Người áo đen cũng khá nhanh nhẹn, không thèm nhìn tới đã lắc mình tránh được. Ngoài cửa phía sau Tiết Thiết Y, hai gã nam tử áo xám lướt vào chắn ở trước người Tiết Thiết Y.
Lục Ly đứng trong góc phòng, Diệp Thịnh Dương chắn ở trước mặt y bình tĩnh nhìn trận đánh nhau ở trong phòng. Bản thân Lục Ly tuy rằng không biết võ công, thế nhưng cũng coi như là gặp qua không ít cao thủ. Những người mặc áo đen này thân thủ cực không yếu, có điều thuộc hạ của Tiết Thiết Y tựa hồ cũng không kém, lấy hai chặn ba mà cũng có thể chiến đấu với lực lượng ngang nhau.
Trước cửa sổ có một tiếng vang nhỏ, một gã áo đen từ trước cửa sổ nhảy vào, liếc mắt nhìn hai người Lục Ly rồi trực tiếp đánh về phía Tiết Thiết Y. Trên mặt Tiết Thiết Y vốn đang có ý cười chợt chuyển thành lạnh, lần này lại không có sử dụng ám khí, mà là ngồi trong xe lăn dùng tay không đón nhận thế tiến công của gã áo đen. Xe lăn vốn hẳn là vô cùng bất tiện lại tựa hồ không ảnh hưởng chút nào đến độ linh hoạt của hắn, hai người một ngồi một đứng thế mà cũng đánh đến vô cùng kịch liệt.
Diệp Thịnh Dương nhìn Tiết Thiết Y lúc đỡ lúc đánh, thấp giọng nói:
– Vị Tiết lâu chủ này nếu không bị tàn tật, thập đại cao thủ trên giang hồ chỉ sợ cũng nên có một vị trí của hắn.
Lục Ly gật đầu, Tô Mộng Hàn cùng Tạ An Lan đều nói qua Tiết Thiết Y rất lợi hại. Có điều chuyện này đối với Lục Ly mà nói là một khái niệm rất phù phiếm, y không quá có thể lý giải chính xác Tiết Thiết Y rốt cuộc là lợi hại cỡ nào. Là mạnh hơn so với Tạ An Lan cùng Tô Mộng Hàn mới coi như lợi hại hay là phải mạnh hơn so với Diệp Thịnh Dương mới coi như lợi hại? Tối đa, là đang ngay lúc chuẩn bị muốn gặp những người này nên làm thêm một ít chuẩn bị vẹn toàn mà thôi.
Mắt thấy kịch liệt trong lầu càng lúc càng dữ dội, Diệp Thịnh Dương kéo Lục Ly nói:
– Công tử, chúng ta đi trước. Nơi này chúng ta cũng không giúp đỡ gì được.
Lục Ly liếc mắt nhìn Tiết Thiết Y đã chiếm phần thắng, gật gật đầu. Diệp Thịnh Dương túm lấy Lục Ly trực tiếp từ trước cửa sổ nhảy xuống.
Trên đường cái phía ngoài, Mạc Thất đang bị hai người vây công. Chẳng qua hắn ứng phó cũng không vất vả, ngược lại là Lan Dương quận chúa một thân hồng y thì lại chịu vài vết thương nhẹ. Nhìn thấy hai người Lục Ly nhảy xuống, hai bên giao chiến ai có chí nấy không có chủ động đi công kích bọn họ. Có lẽ là bởi vì căm hận đối với kẻ địch vượt qua tất cả, cũng có lẽ là lực uy hiếp của Diệp Thịnh Dương quá lớn, trên căn bản hắn không chủ động trêu chọc người khác thì người bình thường có một chút ánh mắt cũng sẽ không đi trêu chọc hắn.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận bước chân chỉnh tề, vừa nghe cũng biết là âm thanh hành động của quân đội đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa còn không phải số ít. Diệp Thịnh Dương có chút bất ngờ,
– Không phải nói quan phủ mặc kệ nơi này sao?
Lục Ly nói:
– Chỉ đại đa số thời điểm là mặc kệ, cũng không đại biểu hoàn toàn không để ý đến.
Có quản đến hay không kỳ thực chỉ xem người ở phía trên có muốn hay không thôi. Kinh thành cần một địa phương thu nhận những kẻ du côn lưu manh làm xằng làm bậy, để cho bọn chúng tụ tập ở một địa phương mà gieo họa lẫn nhau, dù sao cũng thực sự tốt hơn nhiều so với rải rác ở toàn bộ kinh thành mà gieo họa cho bách tính bình thường. Thế nhưng, quan phủ mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng không đại biểu sẽ thật sự không làm gì được bọn họ.
Trong lúc chiến đấu nhân mã hai bên cũng nghe được âm thanh nơi này, vẻ mặt của nam tử thanh niên đang cùng Mạc Thất giao thủ khẽ biến đổi, thổi ra một tiếng còi sắc bén, người vốn còn đang ra sức chém giết lập tức thoát khỏi đối thủ tản đi tứ tán. Người của Tiếu Ý lâu cũng không có đuổi theo, huấn luyện chuyên nghiệp mà mang đi vài bộ xác chết, biến mất ở trên đường phố. Lục Ly chú ý tới, bọn họ mang đi cũng không phải xác chết đồng bạn của chính mình, mà là xác chết mấy người Dận An kia. Có điều cũng vô cùng tri kỷ mà để lại một bộ không có mang đi.
Ở đầu đường phố, mặt Tằng đại nhân trầm xuống mang theo một đội binh mã đông đảo vọt tới. Chỗ này tuy rằng hỗn loạn, người nơi này cũng phần lớn là không theo quan phủ cùng pháp luật, nhưng cũng không dám đối nghịch với quân đội đông đảo. Nhìn thấy một đại đối binh mã lại đây, rất nhiều người vốn còn không xa không gần mà xem náo nhiệt cũng dồn dập bỏ đi tứ tán, trên toàn bộ đường phố cũng tựa hồ khôi phục yên tĩnh như trước.
Nhìn thấy Lục Ly cùng Diệp Thịnh Dương, Tằng đại nhân ngẩn người một chút,
– Thiếu Ung, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Lục Ly cụp mắt, cười nhạt nói:
– Bẩm đại nhân, hạ quan có một số việc muốn tìm Tiết tiên sinh yêu cầu chứng cứ.
Tằng đại nhân gật gật đầu, thế mà lại không có hỏi Lục Ly một quan chức triều đình tại sao có quen biết với người ở nơi này, thậm chí còn nửa đêm lại đây bái phỏng. Tằng đại nhân xoay người nhìn lướt qua thi thể trên mặt đất, lạnh lùng nói:
– Chuyện gì thế này?
Dưới lầu cửa lớn đóng chặt bị mở ra, Tiết Thiết Y ngồi trên xe lăn được người ta từ bên trong đẩy ra.
– Đêm khuya đã kinh động đại nhân, xin hãy thứ lỗi.
Tiết Thiết Y cười nói.
Tằng đại nhân hừ nhẹ một tiếng, nói:
– Nói một chút đi, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi hả? Chẳng lẽ các ngươi thật cho là triều đình không quản tới địa phương này là các ngươi có thể muốn làm gì thì làm?
Mạc Thất cau mày muốn mở miệng, lại bị một ánh mắt của Tiết Thiết Y ngăn lại. Tiết Thiết Y chắp tay nói:
– Đại nhân thứ tội, chỉ là. . . Tại hạ cũng có chút không hiểu ra sao. Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên xuất hiện một đám người muốn xông vào trong lâu. Còn sát thương rất nhiều hộ vệ trong lâu của tại hạ, việc này tại hạ còn muốn cầu đại nhân làm chủ cho bọn ta đấy.
Tằng đại nhân cau mày, phất tay một cái nói với quân sĩ phía sau:
– Đưa toàn bộ thi thể trở về, để ngỗ tác nghiệm thi.
Tiết Thiết Y nói:
– Đại nhân, những hộ vệ này cũng là vì bảo vệ Tiếu Ý lâu cùng khách nhân trong lâu mới chết, thi thể này. . .
– Yên tâm, điều tra xong sẽ trả lại cho ngươi.
Tằng đại nhân tức giận nói
– Nếu ngươi không yên tâm, vậy cùng đi theo đến Thừa Thiên phủ mà ngồi một chút đi. Đang yên đang lành, tại sao cả đống người bên ngoài không gặp phải chuyện như vậy?
Tiết Thiết Y nói:
– Hai chân của tại hạ bất tiện, bình thường cũng rất ít đi ra ngoài. Việc này vẫn cần đại nhân điều tra rõ ngọn nguồn mới tốt.
Tằng đại nhân cười lạnh một tiếng, tựa hồ cũng không tin tưởng hắn.
Một quân sĩ nhặt xác đi tới bên người Tằng đại nhân, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu. Vẻ mặt Tằng đại nhân khẽ biến, nhíu mày nhìn Tiết Thiết Y nói:
– Ngươi trêu chọc người Dận An?
Tiết Thiết Y tựa hồ rất là vô tội buông tay
– Tại hạ gần nhất đều không có gặp qua người Dận An, đúng rồi, một nữ thích khách trong đó tựa hồ là ngày hôm nay có gặp. Buổi sáng hôm nay ở Tĩnh Thủy Cư, có điều nói đi nói lại, nếu như bởi vì chuyện này mà đắc tội những người này, bọn họ nên tìm Lục phu nhân trước mới phải chứ, tại sao lại đến Tiếu Ý lâu của ta gây sự?
– Đây lại cùng Lục phu nhân có quan hệ gì nữa?
Lục Ly nói:
– Đại nhân, chuyện ở Tĩnh Thủy Cư vào trưa hôm nay.
Lại còn là ngài nói cho ta biết, mau quên như vậy thật sự được sao?
Tằng đại nhân lúc này mới chợt hiểu ra
– Hóa ra là chuyện này à? Lúc đó ngươi cũng ở có mặt?
Tiết Thiết Y gật đầu, bất đắc dĩ nói:
– Quả nhiên là tai bay vạ gió nha.
Trên trán Tằng đại nhân nổi cả gân xanh
– Vì lẽ đó, các ngươi đem một nữ tử Dận An treo ở trên lầu bên cạnh đường phố?
Hiện tại nữ tử Dận An sẽ đến kinh thành vào lúc này, biết võ công, dám ở bên ngoài gây chuyện sẽ là người nào? Suy nghĩ thêm trước đây không lâu vừa biết đến một ít tin tức bí ẩn. Vẻ mặt Tằng đại nhân thống khổ: Hình ảnh thật đáng sợ, không dám nghĩ nữa.
Chương sau >>