Dược thủ hồi xuân chương 293

Tiếng nói vừa dứt, Ninh Tiêm Mi cũng vội vàng cười nói:

– Xem ta này, đều có chút bị hồ đồ rồi, cũng chưa giới thiệu cho thái tử phi. Đúng rồi, đây chính là lục muội muội ta, hiện giờ cũng là phu nhân của Thẩm thế tử Duệ thân vương phủ.

Nói xong Ninh Tiêm Bích vội vàng tiến lên chào hỏi, thái tử phi tự mình nâng dậy, vẻ mặt cười nói:

– Trong kinh thành người người đều nói ngươi có phúc lớn, Thiên Sơn đối với ngươi chính là trăm ngàn sủng ái tại một thân. Đúng rồi, hôm nay Thiên Sơn có thể lại đây hay không?

Ninh Tiêm Bích cung kính nói:

– Bẩm thái tử phi, thế tử để ta thay chàng chúc thọ lương đệ, chàng nói vào ngay lúc này, nếu chàng lại đến đây, nhất định rất đáng chú ý, vì lẽ đó mới để cho ta tới, thay chàng mang một phần tâm ý là được rồi.

Thái tử phi thở dài, nhẹ giọng nói:

– Đạo lý này ta cùng thái tử sao lại không biết? Chỉ là thái tử hiện giờ rơi vào tình trạng này, trong lòng cũng ngóng trông. . . . . . Thôi thôi, Thiên Sơn làm là đúng rồi, hiện giờ thái tử còn bị cấm túc đấy, hắn không đến vậy thì thôi, đến rồi đối với hắn và thái tử cũng không có chỗ tốt.

Ninh Tiêm Bích biết ý tứ của thái tử phi, bởi vậy cũng cười nói:

– Thái tử phi nói đúng lắm. Hai vị tỷ phu cùng gia chúng ta hôm nay không đến, cũng không phải là bởi vì quan hệ lợi và hại gì mà xa lánh bên này, mà thật sự là bởi vì hoàng thượng vẫn còn cấm túc thái tử đây, lúc này nếu là đến rồi, dù lớn hay nhỏ thì cũng là sai lầm. Đến khi thái tử kết thúc cấm túc, dù là thái tử không kêu, mấy người bọn họ cũng nhất định phải tự mình chạy tới, đến lúc đó thả chó cũng cắn không đi. . . . . .

Một câu nói làm tất cả mọi người đều cười lên, thái tử phi tất nhiên cũng nghe hiểu được ám chỉ trong lời này: Mấy phu quân của nữ tử này mặc dù không có trình diện, nhưng cũng không phải bởi vì thấy tình trạng của thái tử không ổn, dự định quan sát hoặc là dứt khoát phân rõ giới hạn, mà là bởi vì không muốn tạo thêm phiền phức cho các ngươi. Bất luận thái tử ra sao, phần ủng hộ và tình nghĩa này sẽ không thay đổi.

Bởi vậy ngay sau đó cũng tràn đầy vui sướng, đối với Ninh Tiêm Mi cười nói:

– Quả nhiên là thông minh nhanh trí, câu nói đầu tiên đã nói tới hơn phân nửa tâm sự của ta. Thái tử vào lúc này chỉ sợ cũng đang nhàm chán, không bằng chúng ta qua xem một chút? Thường ngày chàng cũng thích náo nhiệt không quen quạnh quẽ, hiện giờ ngược lại cũng để chàng cảm thụ một chút cảnh tượng náo nhiệt lần này.

Ninh Tiêm Mi cười nói:

– Làm phiền thái tử phi mang mấy người tỷ muội của ta đi trước, ta ở chỗ này còn phải chờ mẫu thân và các muội muội. . . . . .

Chưa kịp nói xong, đã bị thái tử phi kéo lại cánh tay, cười nói:

– Sợ cái gì? Tiệc mừng thọ hôm nay cũng không phải an bài ở Bách Lý Hồng Liên sao? Khi ta tới, nghe thái tử đang dặn dò Tiểu Thiên Tử khuân đồ đến Phong Nguyệt đình, hẳn là muốn đến chỗ đó ngồi, chúng ta cứ qua đó, chờ mẫu thân của muội đến rồi, dặn dò bọn nha đầu tiếp đãi đến trong vườn, vừa ngắm phong cảnh vừa nói chuyện, chẳng phải càng tốt hơn sao? Đến buổi trưa, cũng thuận tiện mở tiệc ở Bách Lý Hồng Liên.

Thái tử phi đều đã nói như vậy rồi, đừng nói Ninh Tiêm Mi cùng nàng giao hảo, chính là không có giao hảo, giờ khắc này cũng tuyệt đối không thể làm mất mặt mũi của nàng, bởi vậy liền cười mà đáp ứng một tiếng. Đúng vào lúc này, lại có một lương đệ cùng hai thị thiếp của thái tử lại đây mừng thọ Ninh Tiêm Mi, thái độ của thái tử phi đối với các nàng lại không có thân mật nồng nhiệt giống như đối với Ninh Tiêm Mi, nhưng cũng là ôn hòa thân thiết, rất có khí khái rộng lượng của người thân là thái tử phi.

Đoàn người đến hoa viên trong phủ thái tử, Ninh Tiêm Bích chưa từng đến phủ thái tử, ngay cả thái tử, ở kiếp trước nàng đúng là có xa xa gặp mặt hai lần, trong kiếp này thì vẫn chưa gặp qua lần nào đây.

Lúc này cùng nhau đi tới, cũng không nhịn được mà hơi quay đầu xem xét tinh xảo ở hai bên, nàng là người từng tiến cung, lúc này cẩn thận bình phẩm cách cục bố trí trong phủ này, chỉ cảm thấy ngoại trừ diện tích ra, thật là không chút nào thua kém so với hoàng cung, bởi vậy trong lòng không nhịn được lại tính toán một phen, thầm nói không đúng nha, Thiên Sơn đã nói thái tử là người vô cùng khiêm tốn nội liễm, sao phủ thái tử này lại có bố trí tinh xảo như vậy? Nói xa hoa cũng không quá đáng.

Chỉ là vấn đề này cũng không tiện hỏi ra, ngược lại là thái tử phi chú ý tới ánh mắt của nàng, không nhịn được cười nói:

– Những tỷ muội khác của Lương đệ đều đã tới trong phủ, chỉ duy nhất thế tử phu nhân là lần đầu tiên đến đây đi? Ngươi xem cách cục phong cảnh của nơi này như thế nào?

Thái tử phi chủ động gợi ra đề tài, Ninh Tiêm Bích nào chịu khách khí, nghe vậy liền gật đầu, cười thở dài nói:

– Thật không hổ là phủ thái tử, cách cục như vậy, nói là một bước một cảnh cũng không quá đáng, chỉ đi một lúc như thế, đã thấy vài chỗ có thiết kế cùng bố trí vô cùng khéo léo, có thể thấy được ngày đó người kiến tạo phủ thái tử này, nhất định là hao hết tâm huyết, đây chỉ sợ cũng là tác phẩm đắc ý của cả đời hắn rồi.

Lời này vừa nói ra, Thái tử phi cùng Ninh Tiêm Mi cũng nhìn nhau nở nụ cười. Thái tử phi nói:

– Thế tử phu nhân quá khen, có điều tính ra cũng không khoa trương. Nói đến, chẳng qua là phủ thái tử, nhưng bố trí thế này thật là có chút xa hoa, thái tử cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà hết thảy đều là long ân của hoàng thượng, trong lòng thái tử cùng chúng ta cũng tất nhiên chỉ có thể cảm niệm quân ân sâu nặng.

– Cái gì?

Ninh Tiêm Bích lần này xác thực là thật sự kinh ngạc, nàng thậm chí có chút thất thố quay đầu lại nhìn một vòng khắp mọi nơi, lại nghe Ninh Tiêm Mi cười nói:

– Muội muội nếu là không có chuyện gì, rảnh rỗi thì đến chỗ ta chơi đi, trong phủ này bốn mùa đều có quang cảnh khá đặc biệt, nhất là khi đến mùa thu, cây bạch quả vàng rực, lá phong đỏ, đi tới chỗ nào cũng đều là một loại phong cảnh. Ta gả vào đây nhiều năm như vậy, cũng chưa có ngắm đủ đấy.

Mấy câu nói đã khiến thái tử phi cùng hai người lương đệ thị thiếp khác đều cười lên, dồn dập phụ họa một phen. Thái tử phi thấy Ninh Tiêm Bích kinh ngạc như vậy, cũng cảm thấy thú vị, mỉm cười nói:

– Ngày đó lúc kiến tạo phủ thái tử này, hoàng thượng không chỉ điều phái thợ thủ công tốt nhất, còn tự mình xem xét bản vẽ, thậm chí một ít thiết kế nơi này, đều là hoàng thượng tự thân làm, muội muội vừa nói những vị trí vô cùng khéo léo kia, bên trong đã có hai chỗ là tác phẩm của hoàng thượng.

Chuyện này ngay cả Ninh Tiêm Nguyệt cùng Ninh Tiêm Ngữ cũng không biết, nghe vậy không nhịn được đều kinh ngạc nói:

– Có thật vậy không? Hoàng thượng thế mà lại tự mình làm thiết kế cho phủ thái tử? Hoàng thượng chẳng lẽ không nên xử lý quốc sự một ngày trăm công ngàn việc hay sao? Còn có thời gian. . . . . . làm chuyện này?

Bọn họ vốn muốn nói là “Còn có tài hoa này”, có điều chưa kịp mở miệng, cảm thấy cách nói như vậy khó tránh đối với hoàng đế có chút bất kính, bởi vậy vội vã đổi giọng.

Thái tử phi đối với các nàng muốn nói điều gì cũng rõ ràng trong lòng, nghe vậy cười nói:

– Tất nhiên rồi, khi hoàng thượng nhàn hạ, rất thích xem kiến trúc cổ kim, từng có một lần chính miệng nói với thái tử, nếu không phải là hoàng đế, tình nguyện làm một tên thợ thủ công kiến trúc. Thái tử cũng nói, nếu hoàng thượng thật sự không có quốc sự hỗn loạn, chuyên tâm về kiến trúc, nhất định là một tay đại sư cự phách.

Ninh Tiêm Nguyệt cùng Ninh Tiêm Ngữ đều chậc chậc than thở, mà trong lòng Ninh Tiêm Bích lúc này đã thực sự khiếp sợ đến không cách nào hình dung, thái tử phi nửa buổi cũng không nghe được nàng nói chuyện, vừa quay đầu lại, thấy nàng đầy mặt trầm tư, không nhịn được cười hỏi:

– Thế tử phu nhân nghĩ đến chuyện gì? Vẻ mặt chuyên chú như vậy, nói ra cho chúng ta cũng nghe một chút nha.

Ninh Tiêm Bích phục hồi tinh thần lại, vội vã nở nụ cười, sau đó thở dài, nghiêm mặt nói:

– Thiếp thân là nghĩ tới, từ xưa tới nay, đều nói thiên gia không có tình phụ tử huynh đệ, nhưng mà chỉ nhìn hoàng thượng đối với thái tử điện hạ một lòng yêu quý bảo hộ khẩn thiết thế này, còn ai dám nói như thế nữa chứ? Chính là gia đình bình thường dù cưng chiều con nhỏ được sinh ra lúc tuổi già hoặc là dòng độc đinh, cũng chỉ như thế đi.

Mọi người nghe xong lời của nàng, đều rõ ràng mà sững sờ, tiếp theo phục hồi tinh thần lại, sắc mặt của đám người thái tử phi cùng Ninh Tiêm Mi đều ảm đạm xuống, trong mắt thái tử phi thậm chí xuất hiện một chút ngấn lệ, lẩm bẩm nói:

– Ai nói không phải đây? Người ngoài chỉ biết là hoàng thượng đối với thái tử điện hạ nghiêm ngặt, lại có mấy người có thể hiểu rõ lão nhân gia người đối với điện hạ từ ái cùng bảo vệ, chỉ hận là không biết là người nào. . . . . . Không biết là người nào xứng đáng bị bầm thây vạn đoạn, lại làm ra những chuyện giả dối không hề có thật này, rốt cuộc. . . . . .

Một câu nói sau cùng này không có nói ra, nhưng người người đều biết Thái tử phi muốn nói là “Rốt cuộc để cho thái tử cùng hoàng đế xuất hiện khe nứt.

Vậy mà lúc này trong lòng Ninh Tiêm Bích thì lại bắt đầu nghi ngờ, nàng cuối cùng đã rõ ràng tại sao Thẩm Thiên Sơn luôn nói trong hai chuyện lần này của thái tử, thái độ của hoàng đế vô cùng kỳ lạ, vốn là kỳ lạ mà: Một người phụ thân đối với nhi tử hiền lành lại bảo hộ như vậy, làm sao sẽ ngay cả điều tra cũng không làm, đã trừng phạt thái tử? Mặc dù không định tội, nhưng mà hết thảy những người có mắt bên ngoài đều có thể nhìn ra được, hoàng thượng trừng phạt thái tử, vậy tương đương với việc đã định tội thái tử, chứng thực trong hai việc này hắn đã phạm tội cùng hành vi không thỏa đáng, cũng dựa vào đó mà biểu đạt ra ngài đối với thái tử đã có bất mãn, tình huống này nhất định sẽ làm những người có tâm nhân cơ hội càng thêm trắng trợn không kiêng dè mà gây sóng gió. . . . . .

Đợi đã. . . . . . Chẳng lẽ chính là vì vậy?

Trong đầu Ninh Tiêm Bích chợt lóe lên tia sáng, thân thể bỗng dưng run cầm cập, nàng nghĩ đến vào thời vương triều Ung Chính, Khang Hi sau khi phế thái tử đợt một, từng để cho quần thần tiến cử ứng cử viên thái tử, kết quả người người đều tiến cử Bát Hiền vương, làm dã tâm của bát vương gia bại lộ không thể nghi ngờ, rốt cuộc dẫn đến bi kịch cuối cùng của Dận Tự, chẳng lẽ. . . . . . Hiện tại hoàng đế cũng chơi một chiêu này?

Nghĩ đến đây, Ninh Tiêm Bích cơ hồ đã có thể khẳng định: Đúng, chỉ có như vậy, mới có thể giải thích được mọi nghi hoặc, nàng nhớ tới Thẩm Thiên Sơn đã nói, Thẩm Mậu phát hiện một thế lực âm thầm quật khởi, nhưng mà ông tra xét hồi lâu, lại vẫn không có tra được manh mối cụ thể, chuyện này quả thật là không thể nào nói nổi, tới tới Thẩm các lão mèo già hóa cáo, đều đang hoài nghi có phải là thần kinh của chính hắn đã quá nhạy cảm rồi hay không.

Nếu quả thật có nguồn thế lực như vậy, Thẩm Mậu đã cảm giác được, hoàng đế có phải là cũng cảm giác được đúng không? Ngay cả Thẩm Mậu cũng tra không ra manh mối cụ thể của nguồn thế lực này, có thể thấy được thủ đoạn cùng tâm cơ thâm trầm của người giật dây là đáng sợ đến nhường nào, nếu muốn làm cho đối phương nổi lên mặt nước, một loại biện pháp làm sao có khả năng? Chẳng lẽ hoàng thượng chính là bởi vì điểm này, mới lợi dụng hai chuyện nọ chèn ép thái tử, mục đích chính là để nguồn thế lực kia tự hiện hình? Nếu là  như vậy, hai sự kiện xảy ra trên người thái tử cũng có khả năng là thế lực lén lút kia thăm dò đối với thái độ của hoàng đế, không nghĩ tới chỉ mới hơi thăm dò thì lại thành công.

Ninh Tiêm Bích càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý. Nhưng mà nàng rất nhanh lại nghĩ đến: Không đúng nha, nếu thật là như vậy, vậy theo chính mình trong hai kiếp làm người, sự kiện lớn về cơ bản là chưa từng xảy ra thay đổi, hoàng đế ở kiếp trước chắc cũng hướng về thái tử, nhưng nếu nghĩ như vậy, Thẩm gia cũng không nên bị tịch biên, nếu không, chèn ép đối với thái tử cũng không khỏi quá lợi hại, tốt quá hoá dở rồi. Chỗ dựa lớn nhất của thái tử chính là Thẩm gia, ngươi “răng rắc” một cái mà diệt Thẩm gia, ngày sau thái tử dù thật sự muốn Đông Sơn tái khởi, hắn lấy cái gì mà vực dậy nha?

Chẳng lẽ Hoàng thượng đúng là muốn phế thái tử? Cho nên mới muốn tại sau khi hai việc kia xuất hiện, ngay cả điều tra cũng không có đã mượn chuyện này mà khai triển rồi? Cứ như vậy, đúng là có thể giải thích Thẩm gia ở kiếp trước bị thua. Nếu quyết định muốn phế thái tử, nhất định là muốn xuống đao với cánh tay của Thái tử  —— Thẩm gia.

Dược thủ hồi xuân chương 292

Ninh Tiêm Bích liền cười nói với Ninh Tiêm Xảo:

– Tứ tỷ tỷ vừa rồi còn nói cái gì? Tình tỷ muội đáng quý, hiện giờ đã dẹp yên tâm tư, mọi người hòa hợp ở chung lẫn nhau. Sao ngũ tỷ tỷ lại vẫn hiếu thắng như vậy, chẳng qua là tới sớm tới muộn mà thôi, điều này cũng muốn tranh thứ nhất?

Chưa kịp nói xong, Ninh Tiêm Mi đã không chịu được nữa mà nở nụ cười, Ninh Tiêm Xảo cũng cười đến ôm bụng. Ninh Tiêm Nguyệt sửng sốt một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, xông tới phía trước kêu lên:

– Nhị tỷ tỷ, các nàng ở sau lưng ta đã xuyên tạc những gì vậy? Ta không cho phép, tỷ cũng không thể để mặc bọn họ ngang ngược.

Bốn người cười cười nói nói ầm ĩ làm một đoàn, tựa như cùng vừa Ninh Tiêm Xảo đã nói, lúc ở phủ bá tước, mấy tỷ muội mỗi người một ý, chỉ có điều không có tranh giành cấu xé gì đặc biệt quá đáng. Nhưng mà hiện giờ đều gả cho người, sinh hoạt sau thi thành hôn cũng có thể xưng được là hạnh phúc mỹ mãn, thế là đem những oán giận trước kia đều ném đi, hâm mộ tất nhiên vẫn phải có, có điều cùng tình cảm tỷ muội thậm chí là tiền đồ lợi ích của chính mình mà so sánh, cũng không tính là gì, bởi vậy mới có thể có cảnh mấy người hòa hợp như hôm nay.

Ninh Tiêm Mi tất nhiên cũng hy vọng bọn tỷ muội đều có thể đoàn kết lại với nhau, là trợ lực lẫn nhau, mà không phải phá đám nhau. Bởi vậy nói giỡn một lúc, Ninh Tiêm Xảo nhân tiện nói:

– Chỉ sợ mẫu thân và mấy vị muội muội trong phủ đều sắp tới, chỉ là các huynh đệ vẫn không thể tới được, thật là chán ghét, nhị tỷ tỷ, thái tử rốt cuộc là lúc nào. . . . . .

Chưa kịp nói xong, đã thấy Ninh Tiêm Mi đem ngón tay đặt ở trên môi, lúc này nàng mới ngộ ra là chính mình lỗ mãng, vội vã thè lưỡi, không tiếp tục nói nữa.

Ninh Tiêm Bích kỳ quái nói:

– Đại tỷ tỷ hiện giờ đang ở xứ khác, ta biết là không thể tới được, sao tam tỷ tỷ cũng vẫn chưa đến đây?

Ninh Tiêm Mi chưa kịp nói chuyện, Ninh Tiêm Xảo đã oán hận nói trước:

– Khỏi phải nói, tam tỷ tỷ hiện giờ sinh hoạt cũng không dễ chịu, tỷ phu ban đầu đối với tỷ ấy còn khá tốt, ai biết tự dưng tại sao lại nạp một phòng tiểu thiếp, thế là bị ả hồ ly tinh kia mê hoặc, còn nói tam tỷ tỷ đố kị, đối với tam tỷ tỷ hễ một tí thì đánh chửi, lần trước tam tỷ tỷ trở về khóc, di nương cũng khóc theo, tới tìm mẫu thân ta làm chủ, mẫu thân ta có thể có biện pháp gì? Cha chỉ là một bá tước nhàn tản. . . . . .

Chưa kịp nói xong, liền thấy Ninh Tiêm Nguyệt mạnh miệng kêu lên:

– Bá tước nhàn tản thì lại thế nào? Lý gia kia chẳng qua là gần đây mới đắc thế, nhìn xem cuồng ngạo thành bộ dáng gì? Nghiêm túc mà nói, đại bá là sợ tam tỷ tỷ ngày sau không dễ chịu đúng chứ? Nếu không, đừng nói là thế lực nhà chồng của lục muội muội là phủ thân vương, dù là tam thúc, hiện giờ cũng là đạo đài tam phẩm tại Liêu Đông, thế lực phủ bá tước chúng ta rất thấp kém hay sao? Lý gia lại dám ỷ thế hiếp người như vậy?

Ninh Tiêm Bích còn chưa biết được chuyện này, nghe vậy ngạc nhiên nói:

– Đây là nói thế nào? Lần trước ta về phủ bá tước, tam tỷ tỷ rõ ràng cũng quay về rồi nha, cũng không có nói đến chuyện này. Lẽ nào tháng ngày ở nhà chồng của tỷ ấy không được như ý?

Ninh Tiêm Xảo thở dài nói:

– Lần trước muội hồi phủ, đích thật là hỉ sự to lớn, tam tỷ tỷ sao có thể chịu nói chuyện của chính tỷ ấy làm cho mọi người mất hứng? Đích thật là vị tam tỷ phu này càng ngày càng đáng ghét, nhưng những người làm muội muội như chúng ta có thể làm sao? Ta đúng là có để nhà ta đi gõ hắn một cái, nhưng gia chúng ta trở về nói, Lý Đức Lộc này hiện giờ ngay cả chàng cũng không có để ở trong mắt, mới khuyên hai câu, thì đã lườm nguýt một cái, nói một câu ‘chuyện không liên quan gì đến Phùng gia các ngươi’, thế mà lại dửng dưng đi rồi, làm gia chúng ta cũng tức giận muốn chết.

Ninh Tiêm Bích càng kinh ngạc, nghe Ninh Tiêm Xảo nói lời này, trượng phu của Ninh Tiêm Ngữ đâu chỉ là không tốt? Đây quả thật không phải là người mà. Vừa nghĩ, liền nghe Ninh Tiêm Nguyệt cũng tức giận nói:

– Không phải vậy sao, Lý gia này thật đúng là một khuôn mặt chó, đã quên lúc bọn họ chưa có đắc thế, hồi đó nịnh bợ nhà chúng ta là bộ dáng gì rồi hả? Nếu không phải vì vậy, di nương cho rằng gả tam tỷ tỷ đi là có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, không đến nỗi bị khinh bỉ, còn có thể làm chính thê, vì lẽ đó mới chọn trúng, đại bá phụ chịu đáp ứng hôn sự này sao? Bây giờ chẳng qua là cha của hắn mới thăng thành một cửu môn đề đốc, đã lập tức vênh váo tự đắc lên, phi! Thứ cặn bã gì.

Hai tỷ muội ngươi một lời ta một câu, nói đến Ninh Tiêm Bích cũng vì tình cảnh của Ninh Tiêm Ngữ mà lo lắng, Ninh Tiêm Mi cũng cau mày, cũng may mấy người lập tức tỉnh lại, hôm nay là sinh nhật của Ninh Tiêm Mi, không nên nói những chuyện mất hứng này, bởi vậy vội vã đều ngậm miệng lại. Ninh Tiêm Bích cười nói:

– Nhị tỷ tỷ đừng cảm thấy không thoải mái, không phải chỉ là một cửu môn đề đốc thôi sao? Tứ tỷ phu là một văn nhân, tiểu tử kia cũng không phục, ngày khác để gia chúng ta đi cùng hắn nói chuyện một chút, ngoài miệng nói không thông thì dùng nắm đấm nói chuyện. . . . . .

Một lời chưa xong, Ninh Tiêm Xảo cùng Ninh Tiêm Nguyệt đã cười ngã ngửa, dồn dập vỗ tay nói:

– Như vậy thật ra rất tốt, đã là như thế, nếu nói là động võ, trong thiên hạ còn có ai so được với lục muội phu làm đến đại tướng quân? Xem Lý Đức Lộc ở trước mặt lục muội phu còn dám lớn lối hay không. . . . . . Ha ha ha. . . . . .

Ninh Tiêm Mi cũng khẽ mỉm cười, thở dài nói:

– Tính tình tam muội muội vốn là hiếu thắng, có điều trong thường ngày bởi vì thân phận thứ nữ, vì lẽ đó cũng có hơi trầm mặc ít lời, nếu muội thực sự có thể thuyết phục thế tử gia đứng ra, để gã Lý Đức Lộc kia có chút kiêng kị, thay đổi được sinh hoạt của muội ấy có thể dễ chịu hơn chút, vậy là tốt nhất.

Nói xong lại nhìn ra phía ngoài một chút, cười nhạt nói:

– Muội đều đã tới, Bạch muội muội đâu? Sao lại không thấy?

Ninh Tiêm Bích chưa kịp trả lời, đã nghe Ninh Tiêm Xảo hừ lạnh một tiếng, nói:

– Nhị tỷ tỷ cần gì biết rõ mà còn hỏi? Giống như Bạch muội muội mới chân chính là người thông minh lanh lợi linh lung đấy, để ta nói, tỷ tỷ căn bản không cần nhắc đến người ta, chỉ coi như không có một biểu muội như thế là xong.

Ninh Tiêm Bích cười nói:

– Tứ tỷ tỷ không phải là đang cùng ngũ tỷ tỷ nói chuyện hay sao? Hay là lỗ tai cũng dài ra, chứ sao lại nghe được chúng ta nói chuyện?

Chưa kịp nói xong, Ninh Tiêm Nguyệt cũng cười lên, nơi này Ninh Tiêm Mi cũng cười thở dài một cái, nói:

– Phải, ta cũng biết rõ, đó mới đích thật là lanh lợi. Trước kia lúc thái tử còn chưa có xảy ra hai chuyện này, đối với chỗ của ta đi lại cũng khá là cần mẫn, hiện giờ ấy à, đã có hơn nửa năm chưa gặp.

Ninh Tiêm Bích nghe được trong lời của Ninh Tiêm Mi có chút oán khí, ngẫm lại cũng minh bạch, có thể thấy được sau khi chính mình xuất chinh, Bạch Thái Chi tất nhiên là tích cực lôi kéo thế lực khắp nơi, Ninh Tiêm Mi thân là lương đệ của thái tử, ả làm sao chịu buông tha, tất nhiên là đi lại ân cần, Ninh Tiêm Mi đã sớm rời nhà, làm sao biết rõ bản chất của ả? Thấy muội muội này nhu nhược đáng thương, tất nhiên là nổi lên lòng đồng tình, giúp đỡ không ít.

Ai biết thái tử gặp phải hai việc kia, bên phía Bạch Thái Chi đúng là quyết đoán tránh đầu sóng ngọn gió. Nói đến, ngoại trừ bản chất nịnh bợ xu cát tị hung ra, chỉ sợ cũng có ý của Tiết phu nhân trong đó nữa. Không phải thế thì thái tử tuy rằng vướng phải hai việc, nhưng hoàng thượng cũng chưa nói đến việc phế hay lập, ai biết sẽ không thể Đông Sơn tái khởi đâu? Lúc này nếu có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vậy là thân càng thêm thân, Bạch Thái Chi cũng không tới mức không hiểu đạo lý này. Chỉ là ả bởi vì chuyện phụ thân ả, vì lẽ đó thật sự là sợ hãi, càng không dám lại mạo hiểm một tí xíu nào, còn nữa, sau khi chuyện của thái tử phát sinh, chỉ sợ bên phía cha chồng vì tránh hiềm nghi, cũng cần giảm thiểu qua lại, Tiết phu nhân chưa chắc sẽ hiểu được liên quan then chốt trong chuyện này, sợ là chỉ cho rằng chính mình là bo bo giữ mình, trong ngày thường để lộ ra một chút ý này, trùng hợp là rất đúng ý của Bạch Thái Chi, có thể nhờ vào đó mà lấy lòng Tiết phu nhân, cớ sao mà không làm? Nếu không, sinh nhật Ninh Tiêm Mi, Tiết phu nhân mặc dù sẽ không tới cửa chúc mừng, nhưng lúc mình đến nơi này thì đã có bẩm báo đầy đủ, nếu không phải tích trữ tâm tư xa lánh từ tận trong lòng, sao đến mức ngay cả một câu chúc thọ cũng không nhờ mình mang tới.

Đang cúi đầu yên lặng suy nghĩ, bỗng nhiên nghe Ninh Tiêm Nguyệt thở dài, cắn răng nói:

– Bạch muội muội trong ngày thường cùng chúng ta thật là thân thiết, hồi đó ở phủ bá tước, thực sự nhắm mắt theo đuôi một tấc cũng không rời, đến cả lục muội muội, hồi đó tính tình kiêu ngạo như vậy, cùng tỷ muội chúng ta qua lại đều rất ít, nhưng Bạch muội muội vẫn cứ có thể chen vào được. Hiện giờ lại là thế nào? Ta chỉ là vui mừng, vui mừng người mà Thẩm tướng quân thích là lục muội muội, không phải Bạch di nương ả. Nếu không, thực sự là tức giận tới mức sống cũng bị tức chết rồi.

– Ngũ tỷ tỷ chính là tính tình nóng nảy.

Ninh Tiêm Bích ngẩng đầu mỉm cười, vừa nói:

– Để ý đến cô ta làm gì? Chẳng qua là một di nương, cũng đáng giá để những chính thất các người phiền não vì cô ta à? Huống chi tứ tỷ tỷ lại còn có cáo mệnh trên người đấy, không cần để ý đến cô ta, chúng ta nên ra cửa nhìn xem, chỉ sợ đại bá mẫu cùng các muội muội đã sắp tới rồi.

Vừa nói xong, liền đứng dậy, còn chưa kịp rời đi chỗ ngồi, đã nghe nha đầu ngoài cửa ân cần nói:

– Thái tử phi đến rồi.

Nói xong vội vã vén mành, tiếp theo một phụ nhân mỹ lệ trong sự vây quanh của bọn nha đầu mà đi tới.

Nếu bàn về dung mạo, mặc dù cũng coi như đẹp mắt, nhưng mà so với Ninh Tiêm Mi thì cũng có hơi không bằng, chỉ là phần phong hoa cao quý cùng nghi thái thực làm người ta phải than thở. Trong đoan trang lại không chút nào khiến người cảm thấy là đang lên mặt, lúc này nhìn thấy mấy người Ninh Tiêm Xảo cùng Ninh Tiêm Bích đều đứng lên, nàng liền cười Ninh Tiêm Mi, nói:

– Ta đoán hôm nay bên chỗ muội nhất định rất náo nhiệt, vì lẽ đó vừa hầu hạ thái tử dùng điểm tâm, đã lập tức tới đây, thế nào, ta đến có kịp lúc hay không?

Ninh Tiêm Mi vội hỏi:

– Thái tử sao lại mới dùng điểm tâm? Là trên người không thoải mái?

Nói xong thấy Thái tử phi cũng cười nói:

– Không có gì, tối hôm qua đọc sách đến khuya, không biết xem được đến chỗ gì đặc sắc đắc ý, không bỏ xuống được, mãi đến tận canh tư mới ngủ, sáng sớm hôm nay còn không phải là thức dậy muộn đó sao.

Ninh Tiêm Mi thở dài nói:

– Ôi! Thái tử lúc trước là người có tự chủ nhất, hiện giờ cũng. . . . . .

Nói tới chỗ này, sắc mặt cũng có chút tối tăm.

Trong lòng Ninh Tiêm Bích hơi lay động, thầm nói vị thái tử này chỉ e cũng không phải hạng người đơn giản nha. Quả nhiên, đã nghe Thái tử phi cười nói:

– Không cần phiền não, ta ngược lại cảm thấy thái tử như vậy cũng khá tốt. Trước kia chàng cũng quá tự chế rồi đi, nhưng đời người phải có chút hứng thú, thường thường cũng nên phóng túng một chút. Hiện giờ thái tử chỉ là đọc sách đến khuya hơn chút, bị cho là phóng túng gì chứ? Vì lẽ đó muội không thấy ta cũng không thèm quản chàng hay sao, chàng đã thích, vậy để chàng xem thêm một chút, dù sao hôm nay cũng là trong lúc cấm túc đấy thôi, cũng không cần vào triều, cũng không cần lo lắng có người đến bái kiến, chỉ dậy trễ chút thì lại thế nào? Tự tại khó có được.

Chỉ riêng lời này, đã khiến trong lòng Ninh Tiêm Bích rõ ràng, xem ra thái tử phi cùng Ninh Tiêm Mi có quan hệ không tệ, cách nói chuyện như vậy, nếu là quan hệ không thân thiết, tuyệt không nói ra được.

Đang nghĩ ngợi, lại nghe Thái tử phi nói vài câu với Ninh Tiêm Xảo cùng Ninh Tiêm Nguyệt, tiếp theo mới xoay người lại, từ trên xuống dưới mà đánh giá Ninh Tiêm Bích vài lần, cười nói:

– Mấy vị tỷ muội của Tiêm Mi muội muội ta đều từng gặp qua, chỉ có phu nhân của Thẩm tướng quân thì lại chưa gặp mặt lần nào, nghĩ đến vị này chính là lục cô nương của phủ bá tước ngày đó, thế tử phu nhân hiện giờ đúng chứ?

Dược thủ hồi xuân chương 291

Đây vừa khéo chính là tâm tư của Bạch Thái Chi, lúc này từ nha đầu tâm phúc nhìn ra cũng nhỏ giọng đề nghị, ả chỉ khẽ mỉm cười, xoay người lại vừa đi vừa nói:

– Phái người đi phòng thu chi lĩnh năm lượng bạc cho nàng, bảo nàng lấy về mời đại phu xem bệnh đàng hoàng cho nương của nàng. Hừ! Nàng muốn đi tìm nãi nãi, khi không lại để cho tỷ tỷ có cơ hội lung lạc lòng người, ta nhất định không cho phép, lòng người nào có dễ lung lạc như vậy?

Nói xong Hương Dược cùng Hương Đồng đều che miệng mà cười, cùng lên tiếng khen ngợi.

Bản thân Bạch Thái Chi cũng cảm thấy tâm thần thoải mái, chậm rãi đi mấy bước, chợt nhớ tới Lan Hoa vừa lại đây có nói qua, không nhịn được lại nhíu mày nói:

– Đúng rồi, vừa nãy nàng nói các ngươi nghe rõ ràng sao? Hình như là nói nha đầu Tiểu Tuyết hầu bên người Khinh Liên ôm bao quần áo đi ra ngoài?

Hương Dược nói:

– Dạ, nô tì nghe là nói như vậy.

Nói xong lại nghe Hương Đồng nghi ngờ nói:

– Tiểu Tuyết đó là nha đầu tâm phúc đắc lực nhất của Khinh Liên, thường ngày nửa bước cũng không rời người, sao vào lúc này lại ra ngoài một mình, còn là lén lén lút lút từ cửa hông phía Đông đi ra ngoài? Cửa hông phía Đông rất ít có người ra vào, nàng đi ra ngoài làm gì?

Bạch Thái Chi im lặng không nói, thật lâu, mới nhẹ giọng cười nói:

– Chuyện này thực là có chút thú vị. Khinh Liên cùng Như Ý không giống nhau, đó là một người chú trọng thể diện, ta ngược lại muốn biết, nha đầu tâm phúc của nàng, có thể làm ra loại chuyện mất hết thể diện kiểu gì, chuyện này thật là vô cùng thú vị.

Một lời chưa xong, Hương Đồng, Hương Dược đều che miệng nhẹ nhàng cười lên, vừa nói:

– Nếu di nương đã nói như vậy, chúng nô tì sẽ lưu tâm, đến lúc thật sự có chuyện cười gì, cũng dễ điều tra, để di nương thoải mái mà cười.

Không nói Bạch Thái Chi hôm đó là cảnh xuân đắc ý. Chỉ nói Ninh Tiêm Bích, sau khi báo cho Tiết phu nhân một tiếng, đã mang theo Hải Đường, Sơn Trà, Lô Hoa, Ngọc Nhi đến phủ Thái tử.

Xe ngựa đi qua cửa giữa phủ Thái tử, chỉ thấy cửa lớn đỏ thắm đóng chặt, một chiếc xe ngựa cũng không có, Hải Đường không nhịn được nghi hoặc nói:

– Tại sao lại như vậy? Tuy rằng không phải Thái tử phi, nhưng mà nói thế nào cũng coi như là một trắc phi có danh phận, sao trước cửa có thể lạnh nhạt đến trình độ này?

Ninh Tiêm Bích lạnh nhạt nói:

– Cũng không phải sinh nhật của Thái tử, chỉ là một nữ quyến trong phủ Thái tử, chắc hẳn cũng không có triều thần gì tới cửa, có điều đại đa số mọi người cũng vẫn sẽ phái một vài nữ quyến trong nhà tới.

Nói tới chỗ này, không nhịn được mà dừng lại một chút, thầm nói sợ là cũng không hẳn vậy, Thái tử hiện giờ chính là nơi đầu sóng ngọn gió, ngay cả công công cùng Thiên Sơn tạm thời đều cần phải giữ một khoảng cách, mặc dù là chúng triều thần thân thiết với Thái tử, miễn là có chút đầu óc, cũng sẽ không vào thời điểm này còn sáp vào bên người đối phương, sợ Hoàng đế nghi kị còn chưa đủ sâu sao? Ta đây bởi vì là muội muội, cho nên mới có thể danh chính ngôn thuận lại đây, những người khác e là muốn tránh xa một chút.

Vừa nghĩ, xe ngựa đã ngừng lại ở góc cửa phía Tây, tiếp theo Ninh Tiêm Bích ở trước cửa xuống xe, chỉ thấy một phụ nhân trẻ tuổi dung mạo trang phục không tầm thường đứng ở trước cửa, nhìn thấy Ninh Tiêm Bích đã cười nói:

– Là phu nhân Thế tử gia Duệ thân vương phủ đúng chứ? Lương đệ chúng ta sáng sớm hôm nay vẫn luôn nhắc đến ngài đấy.

Nói xong ân cần chào đón, sau khi hành lễ, đã dẫn Ninh Tiêm Bích vào cửa, bên trong vẫn còn có xe ngựa chuyên dụng, Ninh Tiêm Bích lên xe, lại đi ước chừng một khác nữa, xe ngựa mới dừng lại, phụ nhân trẻ tuổi kia tự mình đỡ nàng xuống xe.

– Lương đệ các ngươi gần nhất có khỏe không? Lúc này đã có ai tới rồi?

Ninh Tiêm Bích xuống xe ngựa, vừa cùng phụ nhân trẻ tuổi đi vào bên trong, vừa cười hỏi.

Phụ nhân trẻ tuổi kia cười nói:

– Lương đệ vẫn khỏe, chỉ là vẫn luôn mãi nhắc đến phu nhân, hai năm trước, Lương đệ có một ngày nào mà không lo lắng? Sợ cho biên quan lạnh lẽo, nói phu nhân là từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp mà lớn lên, cũng không biết có thể quen được hay không? Sau đó Thẩm tướng quân cùng phu nhân hồi triều, Lương đệ cũng mỗi ngày trông ngóng, xác định phu nhân hôm nay muốn tới, bởi vậy trời vừa sáng đã phái nô tì đích thân đi trước cửa chờ đón, hiện giờ canh giờ cũng vẫn còn sớm, không có người nào đến, có Nhị nãi nãi nhà Phùng đại nhân đã tới, vào lúc này đang nói chuyện với Lương đệ.

– Là Tứ tỷ tỷ.

Ninh Tiêm Bích sửng sốt một chút, gật gật đầu cười nói:

– Đúng rồi, các nàng là tỷ muội ruột thịt, tất nhiên là phải đến sớm một chút.

Vừa nói xong, cũng đã đến trước cửa viện Ninh Tiêm Mi, có tiểu nha đầu chạy như bay vào thông báo, chỉ chốc lát sau, Ninh Tiêm Mi cùng Ninh Tiêm Xảo cùng nhau ra đón, Ninh Tiêm Bích vội vàng tiến lên, hành lễ lẫn nhau, Ninh Tiêm Mi vịn lấy bả vai Ninh Tiêm Bích, trong mắt nén hai hàng lệ, từ trên xuống dưới không ngừng mà đánh giá nàng, một hồi lâu mới gật đầu nói:

– Cũng còn tốt, cũng còn tốt, không phải quá mức gầy ốm, hai năm qua, thật đúng là làm ta lo lắng gần chết.

– Nhị tỷ tỷ. . . . . .

Trong lòng Ninh Tiêm Bích cũng là cảm xúc ngổn ngang trăm mối, từ sau khi Ninh Tiêm Mi xuất giá, đối phương bởi vì thân phận có hạn, vì lẽ đó chưa từng về nhà lần nào, cho nên cũng chưa từng gặp mặt. Sau khi chính mình gả cho Thẩm Thiên Sơn, trong lòng cũng chua xót cảm thán, cũng không có đi phủ Thái tử bái kiến, lại sau đó nữa thì lại lên chiến trường, bấm tay tính toán, hai tỷ muội cũng đã có sắp gần mười năm chưa từng gặp mặt.

Ninh Tiêm Xảo thấy các nàng đều rơi lệ, vội vã cười nói:

– Được rồi được rồi, Nhị tỷ tỷ ngày tốt tháng tốt, Lục muội muội cũng từ trên chiến trường hoàn hảo không chút tổn hại mà trở về, còn lập công lớn, gả cũng là thiếu niên anh hùng tốt nhất thiên hạ, đều là hỉ sự, còn khóc cái gì? Mau lau nước mắt, chúng ta vào nhà nói chuyện.

Ninh Tiêm Bích rưng rưng cười nói:

– Tỷ tỷ đừng nói như vậy, nghe nói tỷ phu cùng tỷ tỷ cũng khá là ân ái, nếu không phải thế thì tỷ xem tỷ một chút đi, ngày đó lúc ta hồi phủ thì đã trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, hiện giờ lại sớm như vậy đã đến chúc thọ Nhị tỷ tỷ, điều này nếu như nhà chồng nghiêm ngặt một ít, cũng không thể cho tỷ được tự do như vậy, có thể thấy được đều là tỷ phu phóng túng.

Một lời nói lại nói đến khuôn mặt Ninh Tiêm Xảo đỏ rần, cười hừ một cái, nói:

– Lục muội muội hiện giờ đích thật là trở nên rộng rãi hoạt bát, trước kia muội ấy cũng sẽ không dùng lời như vậy để trêu ghẹo người khác, bây giờ thì hay rồi, cũng không biết ta là như thế nào, thế mà lại thành người tới đầu tiên, sớm biết vậy, nên đến trễ hơn chút, cũng làm cho muội kiến thức gia quy phủ thị lang chúng ta là nghiêm ngặt như thế nào.

Ba tỷ muội lúc này đã nhấc chân đi vào trong nhà, Ninh Tiêm Bích nghe xong Ninh Tiêm Xảo nói lời này, đã cười nói với Ninh Tiêm Mi:

– Nhị tỷ tỷ nghe được rồi chứ? Ta có oan uổng tỷ ấy hay không? Thế nào? Quy củ của phủ thị lang vốn là nghiêm ngặt, tỷ ấy sao có thể ngoại lệ? Xuất hiện sớm như vậy, còn không phải bởi vì tỷ phu nuông chiều?

Một lời chưa xong, Ninh Tiêm Xảo quýnh lên, muốn lại đây rượt đánh nàng, Ninh Tiêm Bích vội vã cười né tránh. Ninh Tiêm Mi thấy hai tỷ muội cái vui đùa, cũng không nhịn được mà nhớ tới khoảng thời gian trước kia, vội vã cười nói:

– Được rồi được rồi, hai người các muội đều đã gả cho người, còn giống tiểu hài tử như thế, để người ta nhìn thấy chẳng phải cười cho? Tứ muội muội cũng vậy, muội cũng biết muội ấy là trêu ghẹo muội thôi, lại còn khăng khăng đưa nhược điểm cho muội ấy, đây không phải tự tìm thì là cái gì?

Ninh Tiêm Xảo nghe lời của tỷ tỷ, liền dừng bước lại, hừ một tiếng nói:

– Không thèm chấp nhặt với muội.

Tiếp theo lại xoay người nói với Ninh Tiêm Mi:

– Nhị tỷ tỷ không biết, Lục muội muội lanh lợi nhất, đừng xem ngoài mặt không nói không rằng, nhưng lại thông minh còn có chủ ý, ngày đó lúc còn ở phủ bá tước, mấy tỷ muội chúng ta dù có trói lại cũng không phải đối thủ của muội ấy. Sau đó muội ấy lên chiến trường, chúng ta thường xuyên tụ tập, mọi người cũng cười nói, một chút cũng không lo lắng muội ấy, người linh lung như muội ấy, không đi hại người khác là tốt lắm rồi, nào sẽ có người hại nàng được?

Ninh Tiêm Bích lập tức nói:

– Nói gì vậy? Cái gì gọi là ta không hại người thì đã không tệ rồi? Nhị tỷ tỷ biết, lúc ta ở phủ bá tước chính là người an phận thủ thường nhất, cho tới nay đều là như vậy.

Nói xong khoác lên cánh tay Ninh Tiêm Bích, cười nói:

– Tỷ tỷ đừng nghe muội ấy nói bậy, ngài biết ta mới là thành thật nhất, đúng hay không?

Ninh Tiêm Xảo cười nói:

– Phi! Lời này phải để người khác nói mới tính, nào có tự mình bắt đầu thiếp vàng lên trên mặt chứ, còn thành thật nữa chứ. Có điều nói đi phải nói lại, ngày đó lúc ở phủ bá tước, muội đúng là không có làm gì với chúng ta tỷ muội, ngày đó Ngũ muội muội còn nói, thông minh như Lục muội muội, thế mà lại chưa từng hãm hại chúng ta, đích thật là hiếm thấy, lúc nào tụ tập cùng một chỗ, nên cám ơn muội không có hãm hại mới phải.

Lời còn chưa dứt, Ninh Tiêm Bích bị ngụm nước đang uống làm cho sặc phải ho khan lên, dở khóc dở cười nói:

Hoá ra các tỷ tỷ là thường xuyên gặp nhau? Chỉ là sao lại cãi vặt đến trên đầu ta rồi? Nói đến, hồi đó ta còn ở biên cương, các tỷ dù sao cũng nên lo lắng một chút nha.

Ninh Tiêm Xảo cười nói:

– Nói không lo lắng đều là giả đấy, tuy nói quá khứ ở trong phủ, muội cũng không có đặt chúng ta vào mắt, chúng ta cũng không đặt muội vào mắt, nhưng hiện tại đã gả cho người, mới cảm nhận được lo lắng tỷ muội tình thân, hai năm qua thực sự là lo lắng đến hỏng rồi. Còn về lời nói vừa nãy kia, cũng không phải cãi vặt gì, trong đoạn thời gian kia có hai nhà Hầu phủ xảy ra chuyện, đường đường đích nữ lại bị kế mẫu cùng muội muội dị mẫu hãm hại tới mức không đường để đi, một treo cổ, một người còn lại thì nhảy xuống nước sau đó được cứu, không biết là hạ nhân nào biết nội tình bất bình dùm, truyền hết ra chuyện này. Vì lẽ đó mấy người tỷ muội chúng ta ghé vào một chỗ, vô cùng cảm thán, nói thật, suy nghĩ một chút, ngày đó mấy tỷ muội chúng ta, cũng không phải thật sự một lòng, nguyên nhân sao, muội muội tất nhiên cũng rõ rõ ràng ràng, có điều cho tới bây giờ, không còn phần vọng tưởng này nữa, cũng đặc biệt nhận ra được sự đáng quý của phần tình tỷ muội này.

Ninh Tiêm Mi cười nói:

– Đạo lý còn không phải là như vậy sao? Xưa nay những danh môn vọng tộc nhà cao cửa rộng kia, nếu là suy tàn thất bại, thường thường đều là bắt đầu rách nát từ trong nhà mình. Hồi đó ta mắt lạnh mà nhìn, cảm thấy mấy huynh đệ thì vẫn còn được, không có quá nhiều tâm tư. Nhưng mà mấy người tỷ muội, các ngươi cố nhiên đều là kiêu căng tự mãn, nhưng tốt xấu gì cũng biết phân rõ nặng nhẹ. Hiện giờ cũng có thể nghĩ được như vậy, đó chính là tốt nhất.

Tiếng nói vừa dứt chợt nghe ngoài cửa vang lên một tiếng cười nói:

– Ta đến chậm, hẳn là nên thỉnh tội mới phải, nào còn dám để Nhị tỷ tỷ nghênh đón ta? Lường trước chỉ Lục muội muội mới có tư cách này.

Một lời chưa xong, Ninh Tiêm Xảo đã cười nói:

– Không cần phải đoán, nói chuyện lý sự như thế với người khác, tất nhiên là Ngũ muội muội không thể nghi ngờ.

Vừa dứt lời, liền thấy Ninh Tiêm Nguyệt tựa như một cơn gió mà đi vào, theo ở phía sau chính là phụ nhân đã nghênh tiếp Ninh Tiêm Bích trước đó.

Ninh Tiêm Nguyệt nhìn thấy hai người bọn họ, liền dậm chân nói:

– Rốt cuộc là nói thế nào? Hôm nay ta cũng thức dậy sớm, thế mà lại có chút việc bị vướng lại, chỉ đếm chậm một lúc như thế, đã để cho các người đến trước rồi.

Dược thủ hồi xuân chương 290

Tiết phu nhân hừ lạnh một tiếng nói:

– Ân ái là ân ái, không phải là độc chiếm sủng ái của phu quân. Thiên Sơn thành hôn đã hơn ba năm, đến bây giờ vẫn không có một mụn con. Bản thân nàng chiếm trượng phu hơn hai năm, kết quả cái bụng không biết cố gắng, theo lý mà nói là nên khuyên giải một chút, để chúng thị thiếp cũng có cơ hội cùng dính mưa móc, vì vương phủ khai chi tán diệp mới phải. Thiên Sơn nghe nàng nói nhất, nếu là nàng thật sự nói rồi, còn sợ nó không đi chỗ các ngươi sao? Có thể thấy được cái gì hiền lành ôn lương, đều là giả tạo, thực tế chỉ là một đố phụ thôi. (Windi: Sao pà ko nạp thiếp cho chồng pà để khai chi tán diệp mà bảo con dâu nạp)

Bạch Thái Chi vui như nở hoa, khỏi phải nói. Ả vốn là sợ Tiết phu nhân bị Ninh Tiêm Bích lung lạc, hiện giờ xem ra, bà bà đối với Ninh Tiêm Bích chán ghét vẫn là trước sau như một, không nhịn được mà yên lòng. Thầm nói quả nhiên ta không nói ra chuyện gia được nàng cứu mấy lần là chính xác, nếu không, e là ít nhiều gì, thái thái đều sẽ đối với nàng có chút đổi mới, đến lúc đó ta chẳng phải càng thêm thế lực đơn bạc? (Windi: chả hiểu Thẩm Thiên Sơn giấu ko nói mình bị thương làm cái quỷ gì, thấy mẹ mình ko thích vợ mình cũng ko biết nghĩ cách thay đổi)

Vừa nghĩ, ở ngoài thì lại giả vờ giúp Ninh Tiêm Bích biện giải, nói:

– Thái thái, tỷ tỷ không phải người như vậy, nếu không, hồi đó mới vừa gả vào vương phủ, nàng là có thể bá chiếm gia, nhưng hồi đó chỉ là lãnh lãnh đạm đạm, đem tất cả cơ hội đều để cho thiếp thân cùng hai vị muội muội, là chính chúng ta không biết cố gắng.

Ả không nói như vậy thì cũng còn tốt, một khi nói như vậy, Tiết phu nhân càng nổi trận lôi đình, cắn răng nói:

– Phi! Ngươi cho rằng vậy là nàng hiền lành sao? Hiền lành chó má gì, không biết ban đầu là bị mỡ heo làm mê muội tâm trí ra sao, chết sống không để mắt Thiên Sơn, nhi tử của ta đây, cũng không cần ta nói, tốt xấu cũng coi như là nhân trung long phượng đi? Chỉ với cái thân phận của nàng, nếu không phải Thái hậu cùng lão tổ tông thích nàng, nàng dựa vào cái gì gả cho Thiên Sơn? Kết quả lại còn gây khó dễ. Sau khi nhìn thấy Thiên Sơn có tiền đồ tựa cẩm, cho nên mới buông xuống thân phận mà cực lực lung lạc, phi! Ta chướng mắt nhất chính là người hai mặt như vậy. Ngươi cũng là người khôn khéo, sao lại để nàng che mắt đi vậy? Nàng lúc trước không thèm để ý Thiên Sơn, tất nhiên là nó đi nơi nào cũng chả sao cả, bây giờ để ý, mấy người các ngươi cũng không phải là thành bày trí hay sao?

Bạch Thái Chi cúi thấp đầu làm ra dáng vẻ hiền thục ôn nhu không nói lời nào, Tiết phu nhân ngược lại càng thêm nổi nóng. Đang muốn nói tiếp, lại nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếp theo một nha đầu ở phía ngoài nói:

– Thái thái, Tam nãi nãi đã tới.

Tiết phu nhân lúc này mới ngưng miệng lại, hừ lạnh nói:

– Đi nói với nàng, nói là ta hôm nay có chút không thoải mái, bảo nàng trở về đi, không cần riêng đến thỉnh an.

Nói xong nha đầu rời đi, qua ước chừng gần nửa khắc, mới lại trở về nói:

– Tam nãi nãi hỏi thái thái có chỗ nào không thoải mái? Có muốn nàng tới xem một chút hay không, kê hai thang thuốc uống? Còn nói hôm nay là sinh nhật lương đệ của phủ Thái tử, nàng muốn đi qua chúc mừng, bởi vậy mới đến cùng thái thái nói một tiếng.

Tiết phu nhân cười lạnh một tiếng nói:

– Thôi thôi, ta nào quản được nàng? Để cho nàng đi thôi. Cũng không cần nàng sang đây xem ta, không thấy được nàng, ta còn sống thêm được ít ngày.

Nói xong nghe nha đầu đi tới, nàng mới bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:

– Đúng rồi, sinh nhật lương đệ của Thái tử? Là vị lương đệ nào? Với thân phận của nàng, cũng không cần hăm hở mà chạy tới chứ?

Bạch Thái Chi cười nói:

– Là nhị cô nương trong Ninh phủ, cũng là nhị tỷ tỷ chúng ta, tỷ tỷ hôm nay đi, đúng là vô cùng hợp lý.

Nói xong đã thấy Tiết phu nhân cau mày, nhẹ giọng nói:

– Thái tử vào lúc này đang gặp phiền toái, ngay cả lão gia trong ngày thường đều cùng bên kia ít có qua lại, sao nàng lại làm ngược lại vậy?

Bạch Thái Chi vội vã cười nói:

– Tỷ tỷ luôn luôn trọng tình trọng nghĩa, càng là vào lúc này, là càng muốn để cho người ta nhìn thấy tỷ ấy không có quên nhị tỷ tỷ. Tỷ ấy ở phương diện này luôn luôn là sở trường.

Nói xong lại nghe Tiết phu nhân hừ lạnh một tiếng nói:

– Cái gì trọng tình trọng nghĩa? Rõ ràng là ngu xuẩn, vào lúc này, cục diện không rõ, lão gia đều dặn ta bớt vào cung, nàng ngược lại còn dán tới, chờ Thiên Sơn trở về, ta cần phải quở trách nó một trận.

Bạch Thái Chi vui vẻ trong lòng, thầm nói quả nhiên mà, cách làm bo bo giữ mình như ta mới là đúng đắn, bây giờ ngay cả thái thái đều nói như vậy, quan trọng nhất là: Đây là ý tứ của lão gia, đây còn không phải là nên xa lánh bên Đông cung hay sao? Tuy nói là có quan hệ thân thích, nhưng vào lúc như thế này thì đúng là vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn.

Vì lẽ đó trước đó Thẩm Thiên Sơn nói Bạch Thái Chi không có kiến thức, theo một ý nghĩa nào đó thì lời này cũng không sai. Tựa như loại người chỉ coi trọng lợi ích như ả cùng Duệ thân vương phi hay Tiết phu nhân, thường thường chỉ biết là bám víu cát lợi mà tránh né hung hiểm, bị xuất thân hạn chế, nữ nhân mà, làm cho các nàng ở trong cổng lớn đấu đá lục đục ngấm ngầm hãm hại, thì đều là những kẻ lão luyện nhất đẳng, nhưng mà chân chính đưa những thủ đoạn minh tranh ám đấu thành vòng xoáy lên xuống trên triều đình cho các nàng, thì đều không nhìn thấy nổi. Ninh Tiêm Bích sở dĩ không giống vậy, còn không phải là do xuyên qua sao? Ở hiện đại xem nhiều tiểu thuyết cùng phim truyền hình về lịch sử quyền mưu như vậy, cho nên đối với tình thế có nhận thức vô cùng tỉnh táo.

Lúc này Bạch Thái Chi nghe Tiết phu nhân nói như vậy, trong lòng hết sức cao hứng. Bởi vậy lại nói chuyện phiếm hai câu, mới cáo từ đi ra ngoài. Ra sân, ả vừa đi, vừa nghe Hương Đồng nhỏ giọng nói:

– Di nương không theo nãi nãi cùng đi xem lương đệ à, như vậy ổn không? Nãi nãi làm chuyện này, tất nhiên đều là được gia cho phép. . . . . .

Chưa kịp nói xong, liền nghe Bạch Thái Chi khinh thường nói:

– Gia đó là sủng cô ta, huống chi, cục diện hiện giờ cũng chưa coi vào đâu. Cho nên ta làm như vậy, chẳng qua là sống yên ổn mà nghĩ đến những ngày gian nguy thôi, cô ta luôn luôn tự nghĩ mình quá cao, lại rêu rao có tình có nghĩa, nào sẽ có phần tâm tư này như ta? Không cần để ý đến cô ta.

Hương Đồng lúc này mới chợt hiểu ra, mấy người đang từ từ đi tới, chợt thấy Lan Hoa từ phía sau một bụi trúc tử lách mình đi ra, Hương Dược cười kêu lên:

– Lén lén lút lút làm cái gì? Cẩn thận hù đến di nương, thật là lanh chanh mà.

Bạch Thái Chi đứng lại, đã thấy Lan Hoa như một làn khói mà chạy tới, nghi hoặc nói:

– Mới vừa từ bên kia đến, nhìn thấy nha đầu Tiểu Tuyết bên người Khinh Liên cô nương cầm một bao quần áo, hết nhìn Đông tới nhìn Tây rồi từ cửa hông phía Đông đi ra ngoài, ta cho rằng trên đường này có đồ vật đáng sợ gì, dọa đến ta cũng không dám thở mạnh một cái, không dễ dàng mới đi tới nơi này, tuy nhiên lại không gặp gỡ cái gì. Di nương đây là thỉnh an thái thái xong rồi? Không biết nãi nãi có ở trong viện thái thái hay không? Nương ta mấy ngày nay luôn ho khan, người người đều nói nãi nãi bào chế thuốc rất tốt, vì lẽ đó nô tì cũng muốn đi hỏi một chút, xem có thể xin được một ít hay không.

Lan Hoa không phải con của người hầu, cha và nương nàng đều là ở bên ngoài, bởi vì khuê nữ được Tiết phu nhân yêu thích, lúc này mới ở phía sau hành lang xây một nhà đơn một sân ở lại, Lan Hoa ngây thơ chân chất, rất được Tiết phu nhân yêu thích, vì lẽ đó cũng không có quá mức cấm đoán nàng, có lúc cũng thưởng cho nàng một ít đồ ăn vải vóc, cho nàng mang về nhà trợ giúp. Hôm nay Lan Hoa cũng không phải tới đây mới biết được tin, mà là một bà tử cửa hông hông tiến vào, nói mẫu thân nàng ho rất nghiêm trọng, ra tiệm mua thuốc uống không hết, ăn cũng không vào, tiền cũng xài hết, hỏi một chút chỗ nàng có tiền hay không. Lan Hoa nhớ tới bọn hạ nhân thường ngày khi nói tới Ninh Tiêm Bích, đều khen đối phương ở phương diện làm thuốc chính là thiên tài, lúc này mới nghĩ tới chuyện này.

Bạch Thái Chi sững sờ, ngay sau đó liền xem thường mà nở nụ cười, nhẹ giọng trào phúng nói:

– Lan Hoa, không phải ta muốn nói ngươi, tiểu hài tử nhà ngươi không hiểu chuyện, tuy nhiên cũng quá không biết trời cao đất rộng. Ngươi nhất định cho rằng lần trước thấy nãi nãi, nàng đối với ngươi có vẻ mặt ôn hòa, vậy là tốt sao? Ngươi cũng không chịu nghĩ, đó là ở trong viện của thái thái, không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt Phật chứ, lẽ nào nàng có thể lạnh nhạt đối với ngươi? Hiện giờ ngươi còn muốn đi tìm nàng cầu thuốc? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi lại là người nào của nãi nãi? Quan niệm tôn ti, lẽ nào ngươi một chút cũng không có?

Mấy câu nói khiến Lan Hoa vừa ngượng vừa sợ hãi, nhỏ giọng nói:

– Là . . . . . Là nô tì lỗ mãng, may mà di nương nói cho nô tì, nô tì. . . . . . Nô tì cũng không dám nữa.

Tiếng nói vừa dứt, lại nghe Hương Dược cũng cười nói:

– Đừng nói di nương là nhục nhã ngươi, vậy cũng thật không biết tốt xấu rồi. Đây thực sự là suy nghĩ cho ngươi đấy. Con người của nãi nãi, ngươi xem trong ngày thường thì tựa như Bồ Tát. Đó chẳng qua là để người người đều kính nể nàng, nàng thích thi ân, nếu như ngươi không hề quan tâm mà đi qua như thế, vậy thì thật là xem thường nàng, nàng cũng không cần làm thế nào để đối phó ngươi, ngay trước mặt thì cười tủm tỉm cho thuốc, sau đó thì ở trước mặt gia nói vài câu, gia hẳn là sẽ đuổi ngươi ra ngoài. Người nào không biết? Nãi nãi là miếng thịt ở đầu quả tim gia, dù nàng có thể cho phép ngươi làm càn, gia có thể cho phép sao?

Thân thể Lan Hoa đều có chút phát run, nàng tuy là đang tuổi ngây thơ không biết thế sự, nhưng mà Tiết phu nhân trong ngày thường giữ nàng ở bên người, cùng bọn nha đầu tâm phúc nói giỡn với nhau, nàng đối với bến đỗ của mình cũng mơ mơ hồ hồ biết được một ít. Lúc này nghĩ đến chính mình tương lai phải trở thành thông phòng của Thẩm Thiên Sơn, lại phải chọc cho chủ mẫu cùng gia chán ghét, vậy còn có thể có kết quả gì tốt chứ? Trong một lúc trong lòng không nhịn được mà hối hận sâu sắc, thầm nói chính mình thực sự là tùy tiện có hơi không biết trời cao đất rộng, may mà gặp Bạch di nương trước tiên, được nàng nhắc nhở, nếu không thì chẳng phải là chỉ một câu nói cũng có thể đúc thành sai lầm to lớn rồi sao?

Nhìn thấy dáng dấp nàng câm như hến, Bạch Thái Chi cùng hai ả nha đầu liếc mắt nhìn nhau, ả còn chưa chịu thỏa mãn, lại liếc mắt ra hiệu cho Hương Đồng, Hương Đồng cũng cười nói:

– Thời gian ngươi tới bên cạnh thái thái nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, lẽ nào không nghe nói qua một ít chuyện? Châu Hương trước kia, vốn cũng là tướng mạo đẹp như thiên tiên, sao lại rơi xuống tình trạng như bây giờ đây? Chính là gia vì nãi nãi, không chỉ đuổi cô ta ra ngoài, còn gả cô ta cho một người như vậy, mới có cảnh khổ như bây giờ. Lan Hoa, ngươi hẳn là cũng không muốn rơi vào tình trạng như cô ta chứ?

Chuyện Châu Hương thỉnh thoảng cũng có bọn nha đầu nhắc đến, Châu Ngọc cũng thường xuyên đi thăm, vì lẽ đó Lan Hoa tất nhiên là biết đến, lúc này lại nghe Hương Đồng nói lơ mơ một hồi như vậy, cứ cho rằng thật là Ninh Tiêm Bích gây nên, sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, thế là nói cũng không dám làm phiền đến nãi nãi nữa, vừa nói xong, đã sớm tựa như con thỏ chạy đi như một làn khói vào trong viện Tiết phu nhân.

– Hừ!

Thấy bóng người Lan Hoa biến mất trong nháy mắt, Bạch Thái Chi không nhịn được cảm thấy tâm thần thoải mái, cười lạnh một tiếng nói:

– Tiểu đề tử này đúng là một kẻ không có tâm cơ, có thể sử dụng thì sử dụng, tương lai biết đâu trở thành một thanh đao tốt ấy chứ.

Hương Dược cũng vội vàng cười nói:

– Không phải sao? Trong ngày thường thấy thái thái sủng ả, trong lòng nô tì cũng tức giận. Thái thái sủng thì cũng thôi, đáng hận nhất là bản thân ả đã quên mình là thân phận gì, ỷ vào thái thái sủng ái, ở trước mặt di nương lại không có một chút tôn trọng, tiểu hồ ly tinh như vậy nếu là lớn rồi, đó chính là đại hồ ly tinh. Chẳng bằng thừa dịp vào lúc này ả còn nhỏ, di nương nghĩ một biện pháp gì đó, nói chung nàng là đao cũng tốt, dùng nãi nãi làm đao cũng tốt, mặc kệ đâm trúng người nào, di nương cũng có thể vui vẻ mà chứng kiến.

Chương sau >>

Dược thủ hồi xuân chương 289

Ninh Tiêm Bích cũng không bất ngờ khi ở chỗ này lại nhìn thấy Tưởng Kinh, chỉ có điều ngẫm lại hai huynh muội mới gặp mặt vào buổi sáng, lúc này lại gặp tiếp, đúng là có chút trùng hợp. Hải Đường ở một bên thì lại nghi ngờ nói:

– Ta nhớ tới lúc khải hoàn hồi triều, chúng ta dọc theo đường thu mua dược liệu cũng không ít nha, sao lại sẽ không đủ đây?

Nhạc Lỗi cười khổ nói:

– Cô nương hẳn là không biết, những dược liệu kia đều bán gần hết rồi, đây là biểu thiếu gia tìm con đường giúp, lại nhập vào hai đợt hàng hóa, ta hiện giờ chỉ là sốt ruột, nhà xưởng chế dược của chúng ta đến lúc nào mới có thể xây dựng được nha? Nếu là xây dựng, cũng tiện để mau chóng sản xuất ra một nhóm thuốc trước tiên, không phải ta khoác lác, lúc này chính là thời điểm một ngày thu đấu vàng đấy.

Ninh Tiêm Bích cũng không có sốt ruột giống như Nhạc Lỗi, chỉ mỉm cười nói:

– Chỉ cần thuốc của chúng ta tốt, lúc nào cũng có thể một ngày thu đấu vàng, Nhạc đại ca không cần phải nóng lòng. Đúng rồi, huynh đã tìm được nhân thủ hay chưa? So với nhà xưởng chế dược, nhân thủ mới là trọng yếu nhất, còn cần phải có chút cơ sở y dược, còn phải lanh lợi nhạy bén, khó tìm lắm đấy.

Nhạc Lỗi cười nói:

– Việc này thì có nha. Trước đó vài ngày lúc Lệ Nương đi nhập thuốc, bởi vì đi ngang qua quê nhà, cho nên trở về xem qua một chút, lại không nghĩ rằng, tiệm thuốc nhà các nàng sau đó không phải là bị người ta tiếp nhận sao? Lão bản của tiệm thuốc kia có một tổ của riêng mình, vì lẽ đó người làm cùng lão sư phụ ban đầu ở lại chưa tới một năm, đã bị lấy các loại danh nghĩa mà sa thải, hiện giờ đều làm một ít việc vặt không mấy quan trọng trong hiệu thuốc, Lệ Nương liền động tâm, cùng bọn họ nói chuyện, mỗi người đều đồng ý tới được. Tuy là mang theo cả nhà, nhưng căn nhà hiện giờ của hai chúng ta cũng rất lớn, đủ mấy phòng để bọn họ ở lại, đến lúc đó cũng có thể giúp đỡ xong việc. Nếu nãi nãi cảm thấy không đủ, ngày đó hiệu thuốc của ta ở phủ Tế Nam bị người chiếm lấy, sợ là cũng không tha cho các lão nhân cũ, ta cũng có thể đi thuê bọn họ về, quan trọng nhất là phẩm tính của những người này trong lòng chúng ta có nắm chắc, biết gốc biết rễ, tuyệt không sợ tương lai tiết lộ phương thuốc của chúng ta ra ngoài.

Ninh Tiêm Bích nghe Nhạc Lỗi nói như vậy, cũng thật là động tâm, lập tức để hắn cẩn thận mà đi làm chuyện này. Nghe nói Diệp Lệ Nương lại đi đại hội dược liệu, nàng không nhịn được cũng có chút cảm thán, lẩm bẩm nói:

– Thế mà lại khiến Lệ Nương tỷ sắp tới phải vất vả bôn ba, ôi! Lòng ta dưới thật là bất an.

Nhạc Lỗi vội vã nghiêm mặt nói:

– Nãi nãi tuyệt đối đừng nói như vậy, tuy rằng ngài không cho chúng ta tự xưng là nô tài nô tì, nhưng ở trong lòng chúng ta, ngài chính là chủ tử, hiện tại vì chủ tử hối hả ngược xuôi, không phải thiên kinh địa nghĩa sao? Huống hồ chuyện này cũng là nội tử thích làm. Lại có nguyên soái tự mình an bài thị vệ hộ tống, không có tí sơ hở nào. Cũng thật sự là hết cách rồi, trước mắt tình cảnh hiệu thuốc thế này nãi nãi cũng nhìn thấy rồi đó, chỉ có ra mà không đắp vào, đây là ông trời chiếu cố, thật khéo là đại hội dược liệu diễn ra ở ngay thời điểm này, nếu không thì ta phải thực sự luống cuống cả lên rồi.

Nhạc Lỗi nói cũng đúng là tình hình thực tế, hiện giờ buôn bán thịnh vượng đến mức dược liệu mua vào cũng không đủ bán giống như Bách Thảo Các các nàng, e là khắp thiên hạ cũng chỉ có một. Ngay khi Nhạc Lỗi biết được tình huống đại khái, trong lòng đối với tiến triển buôn bán hiện nay cũng rất hài lòng, đối với thời gian xây dựng nhà xưởng chế dược cũng càng thêm bối rối.

Đang lúc nói chuyện, bỗng nhiên nghe dược phía trước xảy ra rối loạn, Tưởng Kinh vội vã phái gã sai vặt đi thăm dò xem xét, kết quả gã sai vặt trở về nói:

– Hồi bẩm gia, không xảy ra rối loạn gì, chính là vừa nãy Thẩm tướng quân hình như ở trước cửa lộ mặt một lát, kết quả là bị nhận ra, có người kêu lên một tiếng, tất cả mọi người muốn lao ra xem, cho nên mới dẫn tới rối loạn.

Tưởng Kinh cười nói với Ninh Tiêm Bích:

– Không cần hỏi, muội phu nhất định là đi tới phủ bá tước, nghe nói muội muội đã tới đây, vì lẽ đó lúc này mới muốn tới đón muội, ai biết lại thiếu một chút nữa bị vây xem.

Nói tới chỗ này, lại hỏi gã sai vặt:

– Thẩm tướng quân hiện giờ ở chỗ nào? Còn đang ở phía trước sao?

Gã sai vặt lắc đầu nói:

– Không có nha. Lúc nô tài đi xem thì đã không nhìn thấy, nghe người ta nói công phu của Thẩm tướng quân rất tuyệt, vừa thấy bị người ta phát hiện, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa, người người đều nói tốc độ này của Thẩm tướng quân thực sự là quá không thể tin nổi, so với quỷ bay còn nhanh hơn. . . . . .

Chưa kịp nói xong, chợt nghe Tưởng Kinh ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn phía sau hắn, gã sai vặt không nhịn được chợt rùng mình một cái, quả nhiên, quay đầu nhìn lại, đã thấy Thẩm Thiên Sơn dáng người thẳng tắp, đang đứng phía sau hắn, khuôn mặt không hề cảm xúc nhìn hắn.

– A, Thẩm. . . . . . Thẩm tướng quân.

Gã sai vặt giật mình, tiếp theo vội vàng xua tay liên tục mà nói:

– Việc ấy. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài đừng có hiểu lầm, lời kia không phải tiểu nhân nói, là . . . . . Là tất cả mọi người đều nói như vậy . . . . . .

Chưa kịp nói xong, liền nghe Tưởng Kinh nói:

– Được rồi, cũng không nhìn một chút chính mình là thân phận gì? Thẩm tướng quân chẳng lẽ còn sẽ so đo với ngươi hay sao? Còn không nhanh đi ra ngoài.

Gã sai vặt như được đại xá, vội vã đi ra ngoài. Nơi này Ninh Tiêm Bích thì lại cười tủm tỉm đứng lên nói:

– Thực sự là cố ý tới đón ta? Thế nào? Vừa bị vây xem rồi hả? Thoát thân rất có kinh nghiệm mà, xem ra tướng quân ở phương diện này cũng là trải qua rèn luyện.

Thẩm Thiên Sơn bị mấy câu nói của nàng làm cho dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là nói:

– Ta cũng không nghĩ tới nơi này sẽ có rất nhiều người, vừa lộ mặt thì đã bị nhận ra. May mà khinh công khá tốt, vì lẽ đó thoát được nhanh, mới không tạo thành đại loạn, nếu không thì cũng khó mà nói được rồi, ta thấy xung quanh cái bàn của Tam gia gia, tối thiểu vây quanh cũng có mấy chục người, nàng thật là, lão nhân gia mới từ biên quan trở về, lại không thể để ngài nghỉ ngơi đàng hoàng một chút?

– Chính Tam gia gia yêu cầu tới mà, ta cũng không ngăn được không phải sao? Huống chi hôm qua ta mới trở về nhà, nào có cơ hội ngăn cản.

Ninh Tiêm Bích vừa nói, cầm đấu lạp trên bàn, Hải Đường vội vã lại đây giúp nàng đội lên, lại nghe Thẩm Thiên Sơn nói:

– Phó Minh Thanh hôm nay đã đi Ngự Lâm Quân thuật chức, hoàng thượng sau khi nghe nói về chuyện của hắn, cũng cảm thấy rất là hứng thú, hiện đã phong tứ phẩm đới đao thị vệ, chuyên cất bước ở ngự tiền, đây chính là vô cùng hiếm thấy.

Hải Đường, Sơn Trà tuyệt không ngờ tới cái tên không hề đứng đắn kia thế mà sẽ được Hoàng đế vừa ý, còn phong cho tứ phẩm thị vệ, đều không nhịn được mà mừng rỡ, chỉ là nghĩ đến đã như thế, thân phận đối phương càng cao, lại là gia đình quan lại, lúc trước đã gặp qua mẫu thân của hắn, tựa hồ cũng không phải kiểu người dễ gần, nhân duyên này liệu sẽ tăng thêm biến số hay không? Trong lòng thực là không có nắm chắc, bởi vậy đại hỉ qua đi, trong lòng còn lại là ưu sầu.

Ninh Tiêm Bích mang xong đấu lạp, cùng Nhạc Lỗi và Tưởng Kinh từ biệt, trong sự hộ tống của Thẩm Thiên Sơn mà leo lên xe ngựa, chỉ chốc lát đã đến vương phủ, hai phu thê sau khi đi thỉnh an Thẩm Mậu, Tiết phu nhân, đều tự trở về phòng nghỉ ngơi, Ninh Tiêm Bích nói lại tình hình Bách Thảo Các hiện giờ cho Thẩm Thiên Sơn, lại thúc giục y dành thời gian xây dựng nhà xưởng chế dược, Thẩm Thiên Sơn tựa hồ cũng đã nghĩ sẵn trong đầu, nghe vậy đầy miệng đáp ứng, chỉ nói trong vòng một tháng nhất định sẽ thỏa đáng. Hiện giờ đã nhìn trúng một chỗ trên đường phía sau vương phủ sau, cách cũng không tính là xa, cũng coi như là ở trong phạm vi của vương phủ, chỉ cần xây nhà xưởng tinh xảo hơn chút, cũng không phải ảnh hưởng cái gì, Thẩm Mậu cùng Thẩm Úy cũng đã đồng ý.

Đây cuối cùng cũng coi như có một tin tức tốt, Ninh Tiêm Bích sau khi nghe nói, cũng coi như buông xuống một đoạn tâm sự. Trong thời gian sau này cũng không có chuyện gì khác, Ninh Tiêm Bích liên tục làm thuốc mấy ngày, cuối cùng cũng coi như để tủ thuốc quý hiếm trong Bách Thảo Các không còn trống rỗng không có gì cả nữa rồi.

Ban đầu nói là muốn đi thăm Ninh Tiêm Mi, có điều Ninh Tiêm Bích tính toán, lúc này lại qua hai mươi ngày nữa chính là sinh nhật của Ninh Tiêm Mi, thừa dịp vào lúc này mà tới cửa là tốt nhất, cũng là danh chính ngôn thuận nhất, mặc kệ hoàng đế có phải thật sự là nổi lên lòng nghi ngờ đối với thái tử hay không, người làm muội muội như ta đây đi chúc mừng sinh nhật tỷ tỷ chẳng lẽ cũng không được sao chứ?

Hơn hai mươi ngày này đúng là tường an vô sự, Bạch Thái Chi hiện giờ đối với Ninh Tiêm Bích hiển nhiên cũng là có kiêng kị, thấy đối phương tạm thời không có ý muốn cướp đoạt quyền quản gia của ả về trong tay, ả tự nhiên cũng không dám gây chuyện trước, mà vì dự định lâu dài của ngày sau, ngược lại là đặc biệt cẩn thận nịnh hót.

Đối với ả ân cần lấy lòng, đến cả Tiết phu nhân đều có chút nhìn không được, bởi vậy sáng sớm ngày đó, thấy Bạch Thái Chi tới trước, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, bà đuổi đi các tiểu nha đầu ra ngoài, cau mày hỏi:

– Mấy ngày nay ngươi đối với nãi nãi các ngươi cực kỳ cung kính, sao vậy? Bị nàng cảnh cáo rồi hả? Nếu không thì cần gì phải đến mức như thế? Ta đây mắt lạnh mà nhìn, đến cả Như Ý cũng không có cung kính giống như ngươi vậy, vẫn chỉ là tiểu thiếp, lại không thực quyền gì đấy.

Bạch Thái Chi cẩn thận nhiều ngày như vậy, chờ chính là một cái cơ hội này. Nghe vậy vội vã cười nói:

– Thái thái nói đi đâu vậy? Thiếp thân chỉ là nghĩ đến tỷ tỷ ở biên quan hai năm, hầu hạ gia, có thể nói là càng vất vả thì công lao càng lớn, bởi vậy sau khi tỷ tỷ trở lại, mới đặc biệt săn sóc hơn chút, thiếp thân cũng không cảm thấy uất ức, vốn là quyền quản gia kia nên giao trả lại cho tỷ tỷ, tỷ ấy cũng không hỏi một tiếng, có thể thấy được đối với thiếp thân cũng là tín nhiệm rất nhiều. Thái thái, thứ cho thiếp thân nói lời xuất phát từ tâm can, thiếp thân biết, ngài từ trước là bởi vì chuyện giữa tỷ tỷ cùng gia, đối với tỷ tỷ có chút thành kiến, nhưng mà hiện giờ người xem, tỷ tỷ cùng gia cũng là vô cùng ân ái, tục ngữ nói rất đúng, gia hòa vạn sự hưng nha, thái thái, thiếp thân hiện giờ cái gì cũng không muốn, chỉ ngóng trông có thể hầu hạ lão tổ tông, lão gia thái thái, còn có gia cùng tỷ tỷ thật tốt, người một nhà đều vui vẻ hạnh phúc, chúng ta lại trải qua những tháng ngày phú quý như vậy, còn có khát cầu gì nữa đây, ngài nói có đúng hay không?

Tiết phu nhân im lặng một lát, mới thở dài nói:

– Làm khó hài tử trung hậu như ngươi, vì đại cục mà suy nghĩ như vậy, ngày đó ta cũng không nhìn lầm ngươi. Chỉ là có một điều, ngươi là nghĩ như vậy, nhưng ngươi biết nãi nãi các ngươi cũng sẽ nghĩ như vậy hay sao? Nàng không muốn xen vào quyền quản gia với ngươi, chẳng qua là bởi vì nàng không đặt những này vào trong mắt mà thôi, không nói tới điều này, ngay cả cái kho riêng của Thiên Sơn kia, tuy rằng trước kia đã lấy ra một nửa, nhưng hôm nay thứ tốt cùng vàng bạc tài bảo cũng là không ít, nhưng bởi vì nó ngưỡng mộ tức phụ, hiện giờ người làm trong phủ ai mà dám bất kính với nàng? Nàng cần gì nhất định phải đoạt quyền quản gia? Càng có vẻ là không phóng khoáng. Nhưng ta hỏi ngươi, từ sau khi bọn họ trở lại, gia các ngươi có tiến vào phòng của ngươi chưa?

Vành mắt Bạch Thái Chi ngay lập tức đỏ lên, đây cũng không phải là giả bộ, mà thật sự là bi quan từ trong lòng mà ra, bởi vì Thẩm Thiên Sơn từ sau khi trở về, đúng là không hề bước vào phòng của ả.

Trong lòng tất nhiên là oán hận, nhưng ngoài mặt thì hiện ra một nụ cười, nói:

– Gia có lúc cũng đi qua. . . . . .

Chưa kịp nói xong, đã nghe Tiết phu nhân hừ lạnh một tiếng nói:

– Chớ ở trước mặt ta giả bộ ngớ ngẩn, cho là ta không biết? Thỉnh thoảng bước vào thì tính là gì? Có từng cùng ngươi hành phòng sao?

Đâu chỉ chưa từng hành phòng, vốn là ngay cả cửa viện cũng không hề bước vào có được hay không? Bạch Thái Chi oán hận trong lòng, ở ngoài mặt thì lại càng thống khổ, thấp giọng nói:

– Gia cùng tỷ tỷ trước kia có chút hiểu lầm, thật vất vả dựa vào xuất chinh mới có cơ hội hòa hảo, bây giờ ân ái một chút cũng là nhân chi thường tình.