Chương 293: Lòng dạ đế vương
Tiếng nói vừa dứt, Ninh Tiêm Mi cũng vội vàng cười nói:
– Xem ta này, đều có chút bị hồ đồ rồi, cũng chưa giới thiệu cho thái tử phi. Đúng rồi, đây chính là lục muội muội ta, hiện giờ cũng là phu nhân của Thẩm thế tử Duệ thân vương phủ.
Nói xong Ninh Tiêm Bích vội vàng tiến lên chào hỏi, thái tử phi tự mình nâng dậy, vẻ mặt cười nói:
– Trong kinh thành người người đều nói ngươi có phúc lớn, Thiên Sơn đối với ngươi chính là trăm ngàn sủng ái tại một thân. Đúng rồi, hôm nay Thiên Sơn có thể lại đây hay không?
Ninh Tiêm Bích cung kính nói:
– Bẩm thái tử phi, thế tử để ta thay chàng chúc thọ lương đệ, chàng nói vào ngay lúc này, nếu chàng lại đến đây, nhất định rất đáng chú ý, vì lẽ đó mới để cho ta tới, thay chàng mang một phần tâm ý là được rồi.
Thái tử phi thở dài, nhẹ giọng nói:
– Đạo lý này ta cùng thái tử sao lại không biết? Chỉ là thái tử hiện giờ rơi vào tình trạng này, trong lòng cũng ngóng trông. . . . . . Thôi thôi, Thiên Sơn làm là đúng rồi, hiện giờ thái tử còn bị cấm túc đấy, hắn không đến vậy thì thôi, đến rồi đối với hắn và thái tử cũng không có chỗ tốt.
Ninh Tiêm Bích biết ý tứ của thái tử phi, bởi vậy cũng cười nói:
– Thái tử phi nói đúng lắm. Hai vị tỷ phu cùng gia chúng ta hôm nay không đến, cũng không phải là bởi vì quan hệ lợi và hại gì mà xa lánh bên này, mà thật sự là bởi vì hoàng thượng vẫn còn cấm túc thái tử đây, lúc này nếu là đến rồi, dù lớn hay nhỏ thì cũng là sai lầm. Đến khi thái tử kết thúc cấm túc, dù là thái tử không kêu, mấy người bọn họ cũng nhất định phải tự mình chạy tới, đến lúc đó thả chó cũng cắn không đi. . . . . .
Một câu nói làm tất cả mọi người đều cười lên, thái tử phi tất nhiên cũng nghe hiểu được ám chỉ trong lời này: Mấy phu quân của nữ tử này mặc dù không có trình diện, nhưng cũng không phải bởi vì thấy tình trạng của thái tử không ổn, dự định quan sát hoặc là dứt khoát phân rõ giới hạn, mà là bởi vì không muốn tạo thêm phiền phức cho các ngươi. Bất luận thái tử ra sao, phần ủng hộ và tình nghĩa này sẽ không thay đổi.
Bởi vậy ngay sau đó cũng tràn đầy vui sướng, đối với Ninh Tiêm Mi cười nói:
– Quả nhiên là thông minh nhanh trí, câu nói đầu tiên đã nói tới hơn phân nửa tâm sự của ta. Thái tử vào lúc này chỉ sợ cũng đang nhàm chán, không bằng chúng ta qua xem một chút? Thường ngày chàng cũng thích náo nhiệt không quen quạnh quẽ, hiện giờ ngược lại cũng để chàng cảm thụ một chút cảnh tượng náo nhiệt lần này.
Ninh Tiêm Mi cười nói:
– Làm phiền thái tử phi mang mấy người tỷ muội của ta đi trước, ta ở chỗ này còn phải chờ mẫu thân và các muội muội. . . . . .
Chưa kịp nói xong, đã bị thái tử phi kéo lại cánh tay, cười nói:
– Sợ cái gì? Tiệc mừng thọ hôm nay cũng không phải an bài ở Bách Lý Hồng Liên sao? Khi ta tới, nghe thái tử đang dặn dò Tiểu Thiên Tử khuân đồ đến Phong Nguyệt đình, hẳn là muốn đến chỗ đó ngồi, chúng ta cứ qua đó, chờ mẫu thân của muội đến rồi, dặn dò bọn nha đầu tiếp đãi đến trong vườn, vừa ngắm phong cảnh vừa nói chuyện, chẳng phải càng tốt hơn sao? Đến buổi trưa, cũng thuận tiện mở tiệc ở Bách Lý Hồng Liên.
Thái tử phi đều đã nói như vậy rồi, đừng nói Ninh Tiêm Mi cùng nàng giao hảo, chính là không có giao hảo, giờ khắc này cũng tuyệt đối không thể làm mất mặt mũi của nàng, bởi vậy liền cười mà đáp ứng một tiếng. Đúng vào lúc này, lại có một lương đệ cùng hai thị thiếp của thái tử lại đây mừng thọ Ninh Tiêm Mi, thái độ của thái tử phi đối với các nàng lại không có thân mật nồng nhiệt giống như đối với Ninh Tiêm Mi, nhưng cũng là ôn hòa thân thiết, rất có khí khái rộng lượng của người thân là thái tử phi.
Đoàn người đến hoa viên trong phủ thái tử, Ninh Tiêm Bích chưa từng đến phủ thái tử, ngay cả thái tử, ở kiếp trước nàng đúng là có xa xa gặp mặt hai lần, trong kiếp này thì vẫn chưa gặp qua lần nào đây.
Lúc này cùng nhau đi tới, cũng không nhịn được mà hơi quay đầu xem xét tinh xảo ở hai bên, nàng là người từng tiến cung, lúc này cẩn thận bình phẩm cách cục bố trí trong phủ này, chỉ cảm thấy ngoại trừ diện tích ra, thật là không chút nào thua kém so với hoàng cung, bởi vậy trong lòng không nhịn được lại tính toán một phen, thầm nói không đúng nha, Thiên Sơn đã nói thái tử là người vô cùng khiêm tốn nội liễm, sao phủ thái tử này lại có bố trí tinh xảo như vậy? Nói xa hoa cũng không quá đáng.
Chỉ là vấn đề này cũng không tiện hỏi ra, ngược lại là thái tử phi chú ý tới ánh mắt của nàng, không nhịn được cười nói:
– Những tỷ muội khác của Lương đệ đều đã tới trong phủ, chỉ duy nhất thế tử phu nhân là lần đầu tiên đến đây đi? Ngươi xem cách cục phong cảnh của nơi này như thế nào?
Thái tử phi chủ động gợi ra đề tài, Ninh Tiêm Bích nào chịu khách khí, nghe vậy liền gật đầu, cười thở dài nói:
– Thật không hổ là phủ thái tử, cách cục như vậy, nói là một bước một cảnh cũng không quá đáng, chỉ đi một lúc như thế, đã thấy vài chỗ có thiết kế cùng bố trí vô cùng khéo léo, có thể thấy được ngày đó người kiến tạo phủ thái tử này, nhất định là hao hết tâm huyết, đây chỉ sợ cũng là tác phẩm đắc ý của cả đời hắn rồi.
Lời này vừa nói ra, Thái tử phi cùng Ninh Tiêm Mi cũng nhìn nhau nở nụ cười. Thái tử phi nói:
– Thế tử phu nhân quá khen, có điều tính ra cũng không khoa trương. Nói đến, chẳng qua là phủ thái tử, nhưng bố trí thế này thật là có chút xa hoa, thái tử cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà hết thảy đều là long ân của hoàng thượng, trong lòng thái tử cùng chúng ta cũng tất nhiên chỉ có thể cảm niệm quân ân sâu nặng.
– Cái gì?
Ninh Tiêm Bích lần này xác thực là thật sự kinh ngạc, nàng thậm chí có chút thất thố quay đầu lại nhìn một vòng khắp mọi nơi, lại nghe Ninh Tiêm Mi cười nói:
– Muội muội nếu là không có chuyện gì, rảnh rỗi thì đến chỗ ta chơi đi, trong phủ này bốn mùa đều có quang cảnh khá đặc biệt, nhất là khi đến mùa thu, cây bạch quả vàng rực, lá phong đỏ, đi tới chỗ nào cũng đều là một loại phong cảnh. Ta gả vào đây nhiều năm như vậy, cũng chưa có ngắm đủ đấy.
Mấy câu nói đã khiến thái tử phi cùng hai người lương đệ thị thiếp khác đều cười lên, dồn dập phụ họa một phen. Thái tử phi thấy Ninh Tiêm Bích kinh ngạc như vậy, cũng cảm thấy thú vị, mỉm cười nói:
– Ngày đó lúc kiến tạo phủ thái tử này, hoàng thượng không chỉ điều phái thợ thủ công tốt nhất, còn tự mình xem xét bản vẽ, thậm chí một ít thiết kế nơi này, đều là hoàng thượng tự thân làm, muội muội vừa nói những vị trí vô cùng khéo léo kia, bên trong đã có hai chỗ là tác phẩm của hoàng thượng.
Chuyện này ngay cả Ninh Tiêm Nguyệt cùng Ninh Tiêm Ngữ cũng không biết, nghe vậy không nhịn được đều kinh ngạc nói:
– Có thật vậy không? Hoàng thượng thế mà lại tự mình làm thiết kế cho phủ thái tử? Hoàng thượng chẳng lẽ không nên xử lý quốc sự một ngày trăm công ngàn việc hay sao? Còn có thời gian. . . . . . làm chuyện này?
Bọn họ vốn muốn nói là “Còn có tài hoa này”, có điều chưa kịp mở miệng, cảm thấy cách nói như vậy khó tránh đối với hoàng đế có chút bất kính, bởi vậy vội vã đổi giọng.
Thái tử phi đối với các nàng muốn nói điều gì cũng rõ ràng trong lòng, nghe vậy cười nói:
– Tất nhiên rồi, khi hoàng thượng nhàn hạ, rất thích xem kiến trúc cổ kim, từng có một lần chính miệng nói với thái tử, nếu không phải là hoàng đế, tình nguyện làm một tên thợ thủ công kiến trúc. Thái tử cũng nói, nếu hoàng thượng thật sự không có quốc sự hỗn loạn, chuyên tâm về kiến trúc, nhất định là một tay đại sư cự phách.
Ninh Tiêm Nguyệt cùng Ninh Tiêm Ngữ đều chậc chậc than thở, mà trong lòng Ninh Tiêm Bích lúc này đã thực sự khiếp sợ đến không cách nào hình dung, thái tử phi nửa buổi cũng không nghe được nàng nói chuyện, vừa quay đầu lại, thấy nàng đầy mặt trầm tư, không nhịn được cười hỏi:
– Thế tử phu nhân nghĩ đến chuyện gì? Vẻ mặt chuyên chú như vậy, nói ra cho chúng ta cũng nghe một chút nha.
Ninh Tiêm Bích phục hồi tinh thần lại, vội vã nở nụ cười, sau đó thở dài, nghiêm mặt nói:
– Thiếp thân là nghĩ tới, từ xưa tới nay, đều nói thiên gia không có tình phụ tử huynh đệ, nhưng mà chỉ nhìn hoàng thượng đối với thái tử điện hạ một lòng yêu quý bảo hộ khẩn thiết thế này, còn ai dám nói như thế nữa chứ? Chính là gia đình bình thường dù cưng chiều con nhỏ được sinh ra lúc tuổi già hoặc là dòng độc đinh, cũng chỉ như thế đi.
Mọi người nghe xong lời của nàng, đều rõ ràng mà sững sờ, tiếp theo phục hồi tinh thần lại, sắc mặt của đám người thái tử phi cùng Ninh Tiêm Mi đều ảm đạm xuống, trong mắt thái tử phi thậm chí xuất hiện một chút ngấn lệ, lẩm bẩm nói:
– Ai nói không phải đây? Người ngoài chỉ biết là hoàng thượng đối với thái tử điện hạ nghiêm ngặt, lại có mấy người có thể hiểu rõ lão nhân gia người đối với điện hạ từ ái cùng bảo vệ, chỉ hận là không biết là người nào. . . . . . Không biết là người nào xứng đáng bị bầm thây vạn đoạn, lại làm ra những chuyện giả dối không hề có thật này, rốt cuộc. . . . . .
Một câu nói sau cùng này không có nói ra, nhưng người người đều biết Thái tử phi muốn nói là “Rốt cuộc để cho thái tử cùng hoàng đế xuất hiện khe nứt.
Vậy mà lúc này trong lòng Ninh Tiêm Bích thì lại bắt đầu nghi ngờ, nàng cuối cùng đã rõ ràng tại sao Thẩm Thiên Sơn luôn nói trong hai chuyện lần này của thái tử, thái độ của hoàng đế vô cùng kỳ lạ, vốn là kỳ lạ mà: Một người phụ thân đối với nhi tử hiền lành lại bảo hộ như vậy, làm sao sẽ ngay cả điều tra cũng không làm, đã trừng phạt thái tử? Mặc dù không định tội, nhưng mà hết thảy những người có mắt bên ngoài đều có thể nhìn ra được, hoàng thượng trừng phạt thái tử, vậy tương đương với việc đã định tội thái tử, chứng thực trong hai việc này hắn đã phạm tội cùng hành vi không thỏa đáng, cũng dựa vào đó mà biểu đạt ra ngài đối với thái tử đã có bất mãn, tình huống này nhất định sẽ làm những người có tâm nhân cơ hội càng thêm trắng trợn không kiêng dè mà gây sóng gió. . . . . .
Đợi đã. . . . . . Chẳng lẽ chính là vì vậy?
Trong đầu Ninh Tiêm Bích chợt lóe lên tia sáng, thân thể bỗng dưng run cầm cập, nàng nghĩ đến vào thời vương triều Ung Chính, Khang Hi sau khi phế thái tử đợt một, từng để cho quần thần tiến cử ứng cử viên thái tử, kết quả người người đều tiến cử Bát Hiền vương, làm dã tâm của bát vương gia bại lộ không thể nghi ngờ, rốt cuộc dẫn đến bi kịch cuối cùng của Dận Tự, chẳng lẽ. . . . . . Hiện tại hoàng đế cũng chơi một chiêu này?
Nghĩ đến đây, Ninh Tiêm Bích cơ hồ đã có thể khẳng định: Đúng, chỉ có như vậy, mới có thể giải thích được mọi nghi hoặc, nàng nhớ tới Thẩm Thiên Sơn đã nói, Thẩm Mậu phát hiện một thế lực âm thầm quật khởi, nhưng mà ông tra xét hồi lâu, lại vẫn không có tra được manh mối cụ thể, chuyện này quả thật là không thể nào nói nổi, tới tới Thẩm các lão mèo già hóa cáo, đều đang hoài nghi có phải là thần kinh của chính hắn đã quá nhạy cảm rồi hay không.
Nếu quả thật có nguồn thế lực như vậy, Thẩm Mậu đã cảm giác được, hoàng đế có phải là cũng cảm giác được đúng không? Ngay cả Thẩm Mậu cũng tra không ra manh mối cụ thể của nguồn thế lực này, có thể thấy được thủ đoạn cùng tâm cơ thâm trầm của người giật dây là đáng sợ đến nhường nào, nếu muốn làm cho đối phương nổi lên mặt nước, một loại biện pháp làm sao có khả năng? Chẳng lẽ hoàng thượng chính là bởi vì điểm này, mới lợi dụng hai chuyện nọ chèn ép thái tử, mục đích chính là để nguồn thế lực kia tự hiện hình? Nếu là như vậy, hai sự kiện xảy ra trên người thái tử cũng có khả năng là thế lực lén lút kia thăm dò đối với thái độ của hoàng đế, không nghĩ tới chỉ mới hơi thăm dò thì lại thành công.
Ninh Tiêm Bích càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý. Nhưng mà nàng rất nhanh lại nghĩ đến: Không đúng nha, nếu thật là như vậy, vậy theo chính mình trong hai kiếp làm người, sự kiện lớn về cơ bản là chưa từng xảy ra thay đổi, hoàng đế ở kiếp trước chắc cũng hướng về thái tử, nhưng nếu nghĩ như vậy, Thẩm gia cũng không nên bị tịch biên, nếu không, chèn ép đối với thái tử cũng không khỏi quá lợi hại, tốt quá hoá dở rồi. Chỗ dựa lớn nhất của thái tử chính là Thẩm gia, ngươi “răng rắc” một cái mà diệt Thẩm gia, ngày sau thái tử dù thật sự muốn Đông Sơn tái khởi, hắn lấy cái gì mà vực dậy nha?
Chẳng lẽ Hoàng thượng đúng là muốn phế thái tử? Cho nên mới muốn tại sau khi hai việc kia xuất hiện, ngay cả điều tra cũng không có đã mượn chuyện này mà khai triển rồi? Cứ như vậy, đúng là có thể giải thích Thẩm gia ở kiếp trước bị thua. Nếu quyết định muốn phế thái tử, nhất định là muốn xuống đao với cánh tay của Thái tử —— Thẩm gia.
Chương sau >>